Người miền Tây

Người miền Tây
TP - Lúc trưa ngồi cafe với mấy bác trong nhóm y tê xê (yên tâm chơi), chị H mới nhanh nhảu bảo L kiếm cho anh T một cô nhé. Anh này khoảng bốn mấy, ly dị đã mấy năm, con hai đứa.

Như vậy cũng gọn gàng, và tiền thì không thiếu. Mà chị H còn dặn “cô này là phải hơi tre trẻ, hơi khoe khỏe và không được đẻ”. Nói xong, các anh các chị cùng ngửa bụng cười hơ hớ. Chị S vừa ngắt được cơn cười đã mở đường cho cái đầu óc còn u mê, ngơ ngác của mình, “chú xem kiếm cho anh ấy một cô người miền Tây đi”.

Người miền Tây ảnh 1
Minh hoạ: Trung Dũng

Người miền Tây? Khái niệm này còn quá mới mẻ đối với mình vì trước giờ ít tiếp xúc, ít làm việc, ít chung sống với người miền Tây. Ngoài câu chuyện những cô gái và gia đình các cô xếp hàng và khao khát lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc mà báo chí đăng, có lẽ chị K, người giúp việc của mình là người miền Tây mình biết nhiều hơn cả.

Chị K, người Đồng Tháp, hân hạnh biết gần bảy năm nay. Chị ấy cũng hay nhận là người miền Tây, hoặc gọi là người Việt (?), còn mình thì là người Bắc. Mới đầu cũng ngạc nhiên và hoảng hốt với cách hiểu của chị ấy, nhưng dần cũng quen và không có ý định “giáo dục” chị ấy. Vâng, chị người Việt, còn em là người Bắc.

Không biết người miền Tây khác thì sao chứ chị K thì hay nói, to và nhiều. Có thể ở nhà một mình nên gặp mình là chị bắt đầu... mở băng. Có hôm buổi sáng, đẩy cửa bước vào là liên tục xả, nào chuyện nhà, chuyện chợ, chuyện chó, chuyện mèo...

Nhiều lúc vừa buộc dây giầy vừa tự nhủ, nào 1,2,3, nếu bà còn tiếp tục the thé lải nhải như thế nữa thì hoặc là tôi sẽ đứng dậy hét toáng lên, to hơn cả bà hoặc tôi sẽ nhét nguyên cái khăn vào miệng... Mới sáng mà đã ám quẻ nói lắm thế không biết.

Nói thế chứ mình cũng phải rùng mình vài cái, chờ gai ốc xẹp bớt thì làm một ngụm nước lạnh và bước ra cửa càng nhanh càng tốt. Mình phát hiện chị K- người miền Tây, khi nói thì tư duy khác so với nhiều người miền Bắc mình biết.

Chẳng hạn suy nghĩ - tư duy là một cái thước kẻ 30 cm, thì chị ấy sẽ nói đúng 30 cm, không ngắt quãng, không biến đổi âm điệu. Nói hết thì dừng cái đánh xoẹt. Còn người Bắc thì có thể sẽ chỉ nói 5-10cm thôi, hoặc có người lại liên thiên, thêm nếm dài tới 40 cm, và âm điệu thường biến chuyển nhịp nhàng...

Năm 2001, mình có dịp đi Cần Thơ và một lần khác đi Bến Tre. Ngày ấy còn làm công tác dân vận, nên đến hai địa danh trên, mình sống trong một môi trường thuần làng xóm miền Tây.

Lúc ấy hơi ngạc nhiên khi thấy Bến Tre đâu phải là hướng Tây so với Sài Gòn, mà là chính Nam, nhưng giờ vào đây mới hiểu là toàn bộ các tỉnh ĐBSCL người ta gọi là miền Tây hết.

Hai dịp được sống ở miền Tây quãng hơn một tuần không gây ấn tượng nhiều lắm. Thực tình thấy người ở đây cũng dễ gần, phóng khoáng, vui vẻ. Họ nói ngắn, cộc nhưng nghe không thô lỗ. Có lẽ ấn tượng chỉ có vậy, lúc đó có nghĩ ở đây ít thấy người có khuôn mặt nhìn u ám, khắc khổ, thiểu não như nông thôn miền Bắc. Nhưng như vậy lại thấy có vẻ gì đó hời hợt, nhàn nhạt và đơn điệu, ít... ká tính.

Cho đến một ngày gần đây, mình lại có thêm những nhận thức tươi mới về người miền Tây.

Chả là gần đây có biết và quen với một em miền Tây, chính Tây, Tây Đô. Em ý kém mình gần một con giáp, bằng tuổi đứa cháu ruột, nhìn lúc nào cũng thơm tho, lồng lộng. Tuy còn ít tuổi, còn đi học nhưng cũng rất giỏi, đã đi làm, lại còn học thêm 3-4 ngoại ngữ.

Làm việc gì ra việc đấy, nói năng rõ ràng, mạch lạc, và ngôn ngữ thì rất phong phú. Người khác nói chưa hết câu em ý đã hiểu. Đã vậy lại còn rất chăm chỉ, siêng năng, không bao giờ ngại khó ngại khổ. Nghe kể giữa trưa, em ý vẫn dầm mưa dãi nắng, không quản nắng gió bụi bặm, mang đến cho khách hàng, có khi chỉ là những thứ nho nhỏ vặt vãnh, nên khách nào cũng cảm kích mà ký hợp đồng với em ý.

Em ý còn có một tình thương yêu đồng loại bao la, hay làm từ thiện và nghiên cứu sâu về nhà Phật - hay cụ thể hơn là tính từ bi, yêu hòa bình của nhà Phật.

Tiếp xúc với em ý mang lại cho mình một nhân sinh quan mới. Vì đâu nghĩ một người mới ngoài 20, sắc vóc thế, trí tuệ thế, siêng năng thế lại là người miền Tây nữa, mà lại sống như vậy. Vì thế, gần đây mình cũng học tập em ý ăn chay này, quan tâm hơn đến người khác.

Nói về em ý chắc phải ngồi type thêm một tiếng nữa nên sẽ viết riêng một entry vào dịp khác. Có điều, cụm từ “người miền Tây” trưa nay tự dưng làm mình muốn viết một cái gì đó, vì bóng dáng em ý cứ lởn vởn trong đầu từ trưa tới giờ!

MỚI - NÓNG