Khúc hành trình ngày về

Khúc hành trình ngày về
TP - Tiễn anh đi hạt bụi. Đón anh ngày trở lại hạt bụi. Ông thầy tẩm liệm lúc bó xác cha anh bằng tấm vải trắng toát đặt vào hòm nói về hạt bụi và cái lỗ của một đời người.

> Dâm thần
> Gà rán cuối tuần

Trạng thái say mềm, hai tay thầy thuần thục từng động tác, chính xác hơn cỗ máy hiện đại. Rượu thành nhiên liệu quý giúp thầy tiễn người xấu số nhanh về thế giới an lạc. Ba năm sau ngày đưa cha ra nghĩa địa làng, anh thấm thía câu thần chú của thầy tẩm liệm về ý nghĩa cái lỗ sinh tử.

Minh họa: Hoa y
Minh họa: Hoa y.

Nàng lạ lẫm với mánh khóe và lừa lọc. Anh cần nàng, vì tâm hồn nàng chưa vấy bẩn. Sự va đập sẽ dạy nàng cách tự vệ và rèn khả năng chống đỡ biến cố, kể cả biến cố ái tình. Anh chưa bao giờ ghen ngược quá khứ của nàng. Anh không để ý tình cảm hiện tại của nàng dành cho người đàn ông nào đó vây quanh nàng. Một mình anh không thể quyết định tương lai tình ái của nàng.

Có lần, trong quán cà phê Ibo, anh nói mình chưa phân định tình cảm dành cho nàng, làn ranh tình thương và cảm xúc yêu đương. Anh thành đứa trẻ trong mắt nàng, nhất cử nhất động muốn được nàng xoa bàn tay mềm mại lên mái tóc rối tung và bắt đầu lốm đốm trắng.

Anh từng thèm khát nàng, cháy bỏng. Thời khắc anh chạm môi thơm, nàng bỗng cất tiếng thánh thót nhanh, em phải về, bạn em sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp khóa cảnh sát hình sự đang chờ phía dưới. Anh ù tai vì đạn lên nòng, còng khua leng keng; khi mở bừng mắt kịp thấy dáng nàng phi nhanh qua lối đi hẹp cầu thang tối.

Khoảng thời gian dài, em trốn biển. Biển, với em, chẳng khác tay thanh niên đỏm dáng, nông cạn, trái tim ác ẩn. Cha em từng lăn lộn qua những cánh rừng già đóng vai kỹ sư địa chất săn mỏ vàng cho đại ca.

So đồng lương èo uột trước đó nhận từ bà thủ quỹ xí nghiệp khai thác quặng thì lượng tiền từ đại ca trả gấp nhiều lần. Để nhận thù lao hậu hĩnh, năng suất lao động và hiệu quả công việc cha em mang lại cao hơn nhiều đám đệ tử tay ngang đại ca thuê.

Một điều khoản cha em phải thực hiện với đại ca: từ bỏ mối quan hệ với phụ nữ trong thời gian săn vàng. Đại ca áp dụng theo đúng lời thầy bói phán cho cả bầu đàn, kể cả ông. Em nghĩ, đây chẳng phải lý do sau này khi xuống núi cha em trở thành người đàn ông xa lạ với người thân trong gia đình. Liệu có phải nguyên nhân dẫn đến cuộc chia tay của hai bậc sinh thành của em hay không. Em không biết.

Sau khi đưa cha anh vào cõi vĩnh hằng, mẹ anh nhẹ nhàng rời căn nhà, lặng lẽ đi về vùng đồi xanh nhiều mây trắng. Mẹ nói, khi nào lòng bình yên như mây, mẹ sẽ quay về. Nếu còn kính trọng và yêu thương mẹ, xin các con đừng cất công đi tìm.

Anh nghĩ, mẹ đã có lựa chọn hợp lý. Ít ra, phù hợp tâm cảm và tạng người không ưa hư danh của một người phụ nữ xuất thân con nhà quan như mẹ.

Thử đặt câu hỏi, chuyện gì xảy ra nếu bạn bị khai tử? Gia đình, người thân, bạn bè, người tình đều đã nhận tin bạn đã thành người quá cố, những ngày đầu họ còn thương tiếc, thở dài vì bạn vắn số, dần dần họ cũng sẽ quên bạn.

Họ còn lo nhiều thứ việc, giải quyết nhiều vướng bận. Tất nhiên, còn dành thời gian lao vào nhiều cuộc vui. Nếu họ thoáng nhớ đến bạn thì họ cũng chỉ gửi gắm tiếng thở ngắn ngủi thương cảm bạn.

Với anh, kẻ bị khai tử nhưng thật sự còn tồn tại trên cõi đời này mang cảm xúc khó tả. Chẳng khác bệnh nhân bị thầy thuốc kết luận án tử, rồi vào một ngày cực kỳ đẹp trời bác sĩ cười nói à hôm ấy mình có uống tí rượu vang và có chút nhầm lẫn của máy móc.

Anh rơi vào tình cảnh như thế.

Em chẳng lý giải tại sao cha em bỏ xứ đi biền biệt, chẳng tin tức với đứa con gái ngày đêm mong ngóng ông. Có người thân đi xa về khẳng định gặp cha em giờ thành đại gia; bên ông đông đúc nhộn nhạo cô trẻ đẹp thơm ngát phấn son.

Bà ngoại em cũng chẳng thể hiểu ngọn nguồn tan rã của một gia đình từng được mọi người xem hình mẫu hạnh phúc. Bà ngoại ngoài tám mươi có niềm vui được nghe chính cô cháu gái tiết lộ chuyện thầm kín. Bà nói, tuổi thọ của bà phụ thuộc chuyện kín của cháu gái.

Ngày em tròn mười tám, không còn muốn chia sẻ tâm tư với người nào khác ngoài anh chàng hàng xóm chuyên đánh võ thuê hơn em mười tuổi. Cùng năm đó, bà ngoại em mất. Tất cả mọi người trong gia đình cấm cản em trao trái tim cho anh chàng sống bằng nghề cơ bắp. Em cũng không lý giải được vì sao mê muội người tình thô kệch, cộc cằn và ghen tuông bệnh hoạn. Có thể, lúc ấy em cần sức mạnh đàn ông. Sau ngày anh ta quyết định rời xa em, em ngạc nhiên khi cái quý nhất em vẫn giữ lại cho mình. Chính xác là anh chàng đánh võ không muốn làm người đầu tiên khám phá em. Anh ấy nói, em cho anh rồi em sẽ ân hận, anh không muốn trở thành kẻ thù trong mắt em. Mẹ em thở phào, nói nhờ lộc trời. Với em, cái quý nhất của đàn bà không nằm ở màng thịt mỏng manh vô nghĩa mà thuộc về sự lựa chọn thái độ có dám sống tận cùng bản năng.

Tin anh đột tử lan truyền. Anh biết kẻ đứng đằng sau phát tán thông tin. Những bài báo viết về sự đột tử bất ngờ của anh đã được ai đó gom lại đầy đủ và chuyển đến anh theo một con đường nào đó anh không biết được.

Trong bài giật tít đậm “Tưởng nhớ họa sĩ trẻ quá cố tài năng”, nhà phê bình Lê Quặng (người anh chưa từng nghe tên) gọi anh “Nghệ sĩ đích thực trong thế kỷ kỹ trị” với tìm tòi cách tân, đi cùng nỗi đau chúng sinh.

Loáng thoáng trong các bài viết là kỷ niệm rời rạc trà dư tửu hậu giữa người viết và người quá cố. Anh bất ngờ nhất bài của vài đồng nghiệp. Họ gọi anh thủ lĩnh, và chọn ngày anh mất làm ngày gây quỹ tài năng mang tên anh. Phải chăng, cái chết là lần đưa nghệ sĩ lên đỉnh vinh quang nghề nghiệp và tạo cơ hội kẻ còn sống xích lại gần hơn?

Nàng có khóc than thảm thiết khi biết tin anh đã mất? Câu hỏi ám lấy anh chuỗi ngày trên đồi cao.

Ông chủ khu vườn trên đồi khẳng định, đời tao không đưa nữ nghệ sĩ vào vườn cam; họ đến gần, cam không ra trái. Anh biết nhân thân ông qua vài trang báo lá cải. Đại loại, ông từng có tên tuổi trong lĩnh vực bất động sản.

Từng sa cơ vòng tình ái với cô diễn viên T.V nổi tiếng sát đàn ông quan chức và doanh nhân thành đạt. Cô diễn viên có sở thích được người tình trải tiền xuống giường mỗi lần lâm trận.

Hôm cảnh sát ập đến vào công ty đọc lệnh bắt, đang lúc ông và người tình vật nhau ngay trên bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ, công văn. Tất nhiên, có cả tiền. Vào tù, ông giả điên, không chịu khai báo các phi vụ làm ăn khuất tất.

Bạn tù kinh hãi trước hình ảnh đại gia trộn phân vào cơm, suốt ngày quay mặt vào tường la lối inh ỏi “V ơi, anh cần em anh yêu em!”. Ông trắng án, nghe đâu bộn bạc. Ra tù mất tình. Cô diễn viên cặp với đại gia khác, đang lên, trẻ khỏe hơn ông.

“Cửa tù, với mình là cửa thiền! Anh kết bạn chỉ vì chú mày đã từng chết hụt. Anh tin kẻ chết hụt sẽ đồng cảm kẻ ngồi tù”, ông ấy nói.

Anh chưa từng nhắc nàng với ông.

Ngày đầu bước vào khu vườn, luồng gió lạnh thổi buốt khuôn mặt anh. Đêm, sương sà ướt đẫm căn biệt thự đơn lẻ. Ông chủ khu vườn nói, người ta quyết định tạm khai tử chú em trước công luận không hẳn tin xấu. Đây là cơ hội chú thành nghệ sĩ đích thực. Tạng người như ông chủ khu vườn anh không cần phải đề phòng. Anh sợ gặp phải kiểu người vô hồn.

Công việc của anh giúp ông chủ khu vườn cập nhật thông tin thời tiết thông qua lớp sương rơi vào giữa đêm và dự báo con nước từ thượng nguồn sông Đạ chảy qua dòng suối nằm vắt khu vườn, sau đó thông báo để từ một nơi nào đó dưới phố ông quyết định cuối tuần có nên lên đồi hay không.

Ông chủ không bỏ khu vườn ngày nào vào mùa trăng. Sáng sớm, sương mù giăng đầy bãi cỏ đỉnh đồi, ông mặc quần xịp màu xanh da trời, cột chặt hai tay vào hai dây thùng thả rơi tự do giữa lưng chừng cây xoài. Ông để thân thể đung đưa như thế trong suốt vài giờ đồng hồ.

“Thiền định làm cho tâm sáng và cơ thể minh tuệ nằm ở phương pháp sáng tạo của từng người chứ không phải lý thuyết suông của đám thầy tu ít thực nghiệm và tụi thầy lang thiếu tri thức nhưng hám tiền”, ông khẳng định.

Buổi trưa, ông ngụp lặn dưới làn nước trong vắt. Buổi tối, sau khi thưởng thức nắm cơm vắt nhét trong ống tre rừng kèm với một ít mật ong, ông cởi truồng nằm vắt vẻo trên chiếc võng treo lủng lẳng vào hai nhánh cây đa đại thụ.

Cây đa được ông mướn hàng trăm người hì hục đào hàng tháng trời rồi thuê riêng trực thăng chở về từ bán đảo Sơn Hà. Ông tâm niệm, quyền lực sinh ra từ thiên nhiên, tai họa cũng đi ra từ thiên nhiên.

Anh chẳng thể lý giải đàn ông thành đạt có đam mê trần truồng đi đứng nằm ngồi thoải mái trước thiên nhiên. Có thể, lúc này, họ trỗi dậy bản năng của thú hoang, cần không gian tự do.

Sở thích kiểu này anh từng gặp ở ngài cựu chủ tịch tại khu du lịch rừng mưa nhiệt đới trong khoảng thời gian anh đi viết thuê cho ông nhà văn già và ông nhà báo trung niên (nhân vật ngài cựu chủ tịch trong truyện ngắn Trường Đoạn Ghép Từ Rừng Mưa Nhiệt Đới).

Chín tuổi, ngồi trước cổng vườn chơi cút bắt với chị gái, tu sĩ mặc áo cà sa đầu trọc đi ngang qua nhìn thấy em, dừng lại rất lâu. Em sợ ánh mắt nhìn thẳng của ông ta, như thôi miên .

Ông đi thẳng vào nhà, gặp mẹ em bên giếng nước. Ông nói cô con gái khuôn mặt nết na phúc hậu có căn tu. Hai con đường sau này cháu bé chọn. Một, sống sung túc nhung lụa với chồng nhưng nén tình riêng hình bóng người đàn ông đồng điệu tâm hồn. Hai, cuộc đời ẩn dật cửa chùa.

Gia đình và bản thân em không tin vào lời phán của ông thầy qua đường. Mẹ em đùa, mày vào chùa các tăng phạm đạo. Tu sĩ không đánh đổi đường tu trước đàn bà con gái đa tình.

Em nghiệm ra, đàn ông hào hoa phong nhã, ra ngoài xã hội tỏa ánh hào quang lại thường thiếu trách nhiệm với người thân của họ, đặc biệt người phụ nữ đầu ấp tay gối. Họ thành người khác, vô hồn và nhàm chán cả tinh thần và tình ái khi đặt chân về nhà. Mẹ em, các cô, dì của em khuyên em hãy thực sự tỉnh táo với loại đàn ông này.

“Tạng đàn ông như thế khi yêu sẽ phóng khoáng mang lại bổng lộc cho người tình, nhưng tuyệt đối mình không ngu dại nhắm mắt trao trinh tiết cho họ”, phụ nữ gia đình em cùng chung quan điểm.

Sau này, khi trao thân cho anh bạn cùng tuổi cùng lớp bên ngoài mang khuôn mặt trẻ thơ chân thật quê mùa nhưng trong lòng đầy tính toán và ích kỷ, em vẫn nghĩ rằng chắc chắn mình không nuối tiếc! Bạn bè khẳng định em trao cho kẻ không xứng nhan sắc và danh phận như em.

Em không muốn tiết lộ với đám bạn em sợ mẫu đàn ông hào hoa đeo đuổi ve vãn em; tạng đàn ông con trai như thế thuộc kiểu người mà mẹ em khẳng định mang khuôn mặt của bóng đêm.

Anh từng nói không mê thể xác nàng, dù nàng cực kỳ quyến dụ. Sự thật, anh chém gió trước nàng và tự dối mình. Chuyến xuất ngoại triển lãm đầu tiên, anh không trốn chạy khỏi dục vọng. Thời điểm nỗi thèm khát dâng đỉnh, anh lom khom vào phòng tắm trải nghiệm công đoạn ái tình đơn phương.

Anh rên xiết gọi tên nàng cho đến khi đợt sóng trong anh bung trào trần nhà. Giữa xứ người, anh nhào ra đường hòa vào dòng người đa sắc tộc. Anh không thể ủ mình trong căn phòng chật hẹp với trạng thái nặng mùi thể xác.

Lang thang con hẻm nhỏ cổ kính và yên bình, nơi cõi người lừ đừ đi như chạy quanh cơn điên quyền lực, tiền bạc, tâm linh và ái tình, anh nhận ra mình đã thành thục nhập vào guồng quay đám đông, điều anh từng bao lần muốn thoát ra nhưng bất lực vì bao ràng buộc và mê muội.

Khi đôi chân mệt lử, tìm góc khuất rít hơi thuốc qua kẽ răng, anh phát hiện hàng chục chuyến đi xa vừa qua tiêu hao của anh nhiều năng lượng không phải hành trang chuẩn bị mà phụ thuộc cách anh chọn tư thế khởi hành. Suy tư về nàng, đã chiếm của anh quá nhiều thời gian và sức lực.

Hạt bụi, trước ngày rời căn nhà anh đã đánh rơi từ cổ chiếc áo sơ mi lấm lem. Anh đã bỏ lại bao kỷ niệm trong khoảng thời gian vinh quang và nhạt nhẽo nhất đời mình. Nàng từng nói anh là người đàn ông của chuyến đi; đi ắt đến.

Em đón nhận tin cuối cùng về anh khi con tàu già nua ì ạch băng qua sông cũ. Người phụ nữ khoảng bảy mươi đánh rơi tờ báo, rơi kiếng xuống gầm ghế khi đọc tin anh đột tử.

Hôm đấy, cuối năm, trước khi bước chân lên chuyến tàu mà em cũng chưa biết sân ga cuối nằm ở đâu, thực sự em cũng không cần biết điều đó, không quan tâm điều đó.

Em cần tìm chỗ ngồi giữa đám đông xa lạ để lắng nghe thanh âm cuộc đời với bao số phận đang hòa vào nhau, tìm tiếng nói yêu thương. Yên vị trên ghế cũ bẩn thỉu, cạnh người phụ nữ, em linh tính giữa em và người phụ nữ có quan hệ gần gũi.

Sau khi đọc xong bài báo, người phụ nữ mang đôi mắt thẫn thờ nhìn qua song cửa con tàu. Em nhìn bà, hồn nhiên thốt thành lời “Mẹ ơi!”.

Người phụ nữ quay nhanh qua nhìn em. Em kịp phát hiện hai giọt nước bò chậm qua làn da nhăn nheo. Người phụ nữ buột miệng “Con hãy vững tin. Con trai của mẹ chiến thắng, công thành danh toại, đang trên đường về!”.

Sài Gòn, cuối năm 2012.

Truyện ngắn của Tiến Đạt

Truyện ngắn dưới đây của Tiến Đạt - một trong vài gương mặt trẻ và sáng về văn xuôi ở phương Nam - có phong vị như một tiểu thuyết thu nhỏ. Bởi dù số lượng chữ không hề nhiều, nhưng nó gợi ra cả một không gian lớn trong đó có nhiều thân phận nổi trôi.

Khúc hành trình ngày về ảnh 2

Được biết, đây là một trong số truyện được anh tuyển vào một tập truyện ngắn mang tên “Truy đuổi tâm trạng mỹ nhân”, dự kiến xuất bản quý 2 năm 2013.

Sinh năm 1975, tại Quảng Ngãi, hiện làm việc tại Tổng Công ty Du lịch Sài Gòn (Saigontourist). Tiến Đạt âm thầm viết và đã in hai tập truyện cùng một tiểu thuyết để lại được dấu ấn.

Theo Báo giấy
MỚI - NÓNG