Dẫu tự nhận mình là “kẻ không là gì cả” nhưng đọc Tuệ Nguyên hẳn người đọc sẽ không, không hề thấy rằng là vậy.
Thơ Tuệ Nguyên sử dụng “chủng” ngôn ngữ thô ráp, gay gắt, trụi trần như khí hậu quê nhà của anh - một xứ sở nắng nôi, khô hạn, chói chang gió cát vùng cực nam Trung bộ.
“Mảnh đất và
những sỏi đá phơi in trên bề mặt
tuổi thơ em rơi rớt dưới ánh nắng gắt
đôi bàn chân trần chạm
dấu in là lần bỏng rát và chai lì…”
(Sỏi đá, mảnh đất quê hương)
Thơ Nguyên còn có những trích ngắn nói được khá sâu sắc - tạm gọi là “cảm xúc trải nghiệm” của tác giả, “mọi cảm xúc đều cho tôi vơi đi thế giới thật và sự hiện hữu của tôi” (Trích 6), những cảm nghiệm khiến phút chốc, kẻ viết và người đọc hẳn cảm thấy trần gian nhẹ bẫng, cả linh hồn và thân xác đều được giải thoát, nhẹ bẫng cả chữ nghĩa, cả thơ.
Và cũng chính bởi cuộc độc/đối thoại đầy cam go đó mà nhiều, rất nhiều lần anh khiến người đọc phải vất vả, nhọc nhằn vì chẳng có thể ai “vừa yêu vừa triết lý”…