Anh không còn chờ tôi trước cổng nhà

Anh không còn chờ tôi trước cổng nhà
TP - Vừa đi đến đầu ngõ, tôi đã thấy thấp thoáng dáng thư sinh của Tiệp đang đứng đợi tôi trước cổng nhà như mọi ngày. Vui mừng khi thấy người yêu, tôi phóng xe nhanh hơn, vội vã dựng chân chống xuống, lại gần anh.
Anh không còn chờ tôi trước cổng nhà ảnh 1

Bỗng anh giơ chiếc điện thoại lên ném thẳng xuống dưới đất và quát lớn: "Em làm gì mà không chịu nghe máy, em có biết anh đợi em ở đây bao lâu rồi không? Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, em vừa phải thôi, anh không chịu đựng thêm được nữa, chúng ta kết thúc ở đây đi".

Tôi ngơ ngác trước từng câu anh nói ra và khóc òa khi anh vụt đi qua trước mặt tôi.

Tôi và anh yêu nhau từ khi tôi là cô sinh viên năm thứ nhất đại học tại một ngôi trường có tiếng ở Thái Nguyên. Anh học trên tôi hai khóa, là bí thư liên chi nên mọi hoạt động Đoàn Đội của tôi trong trường đều do anh phụ trách. Sự cởi mở, nhiệt tình của anh khiến cho nhiều cô sinh viên năm thứ nhất như tôi không khỏi ngưỡng mộ…Cái hôm sinh hoạt đoàn về muộn, tôi thật bất ngờ khi anh đề nghị đưa tôi về. Về đến trước cửa nhà, anh nắm tay tôi và ngập ngừng nói lời yêu tôi. Tôi xúc động và yêu anh lúc nào không biết nhưng vẫn nói câu tự kiêu của con gái: "Anh cho em thời gian suy nghĩ, em sẽ trả lời anh sau".

Sáng hôm sau, anh đã đứng chờ tôi trước cổng nhà từ khi nào để đón tôi đi học. Chúng tôi cùng nhau đi học, cùng nhau sinh hoạt đoàn, cùng nắm tay nhau đi trên những con đường quen thuộc của thành phố nhỏ Thái Nguyên xinh đẹp, cùng nhau vui, cùng nhau buồn…

Thế rồi anh cũng đến ngày ra trường, tình yêu của chúng tôi nuôi dưỡng được 2 năm càng khiến tôi lo lắng môi trường mới khiến anh thay đổi tình cảm với tôi, nhưng không, dù bận rộn nhưng anh vẫn đến đón tôi đi học và đưa tôi về nhà. Bố mẹ tôi yêu quý anh như chính con trai của mình, và luôn ủng hộ tình yêu của hai chúng tôi. Tôi thấy hạnh phúc và thấy mình như một cô công chúa và bên cạnh là chàng hoàng tử nhiệt tình đáng yêu là anh. Anh luôn bảo vệ che chở cho tôi, những lúc vui hay buồn anh luôn là bờ vai vững chắc để tôi dựa vào. Cái dáng hình quen thuộc chờ tôi trước cổng nhà đã in hằn trong tim và khối óc của tôi suốt quãng đời sinh viên.

Rồi ngày tôi khoác lên mình chiếc áo cử nhân và nhận tấm bằng đại học cũng đã đến. Một đám cưới với tình yêu vun đắp suốt 4 năm trời giữa chúng tôi được vẽ ra. Tôi yêu anh và thực sự mong muốn chung sống cùng anh. Tôi nhanh chóng đi xin việc và chỉ cần công việc ổn định là chúng tôi sẵn sàng bước vào hôn nhân.

Công việc tại một Công ty truyền thông đã chiếm hết thời gian rảnh rỗi của tôi. Vì lịch làm việc thất thường lại không trùng với giờ giấc cơ quan nhà nước anh làm nên tôi đã tự động đi mà không cần anh đưa đón. Anh nhận lời vì muốn tôi thoải mái trong công việc nhưng hàng ngày, tan ca anh sang nhà tôi, ngồi nói chuyện với bố mẹ và đợi tôi đi làm về.

Tôi vui vì hàng ngày đi làm mệt mỏi về lại thấy anh chờ tôi, dẫn tôi đi dạo qua những con phố, ghé vào những quán ăn vỉa hè quen thuộc. Bao căng thẳng, mệt mỏi với công việc, chỉ cần có anh tôi đều thấy tan biến hết. Một thứ cảm giác ấm áp, bình yên đến lạ thường khi ở bên anh.

Thời gian gần đây do yêu cầu công việc nên tôi thường xuyên phải về muộn. Bình thường là 20 giờ, có hôm đến hơn 23 giờ tôi mới về đến nhà. Những lúc như vậy, đến đầu ngõ, tôi đã nhìn thấy anh đứng trước cổng nhà tôi từ lúc nào. Và càng ngày, anh càng cau có khó chịu mỗi khi tôi về muộn. Anh cáu gắt nói tôi phải chú ý đến tâm trạng của người chồng tương lai của mình, anh không muốn tôi đi làm thường xuyên về muộn thế. Biết là vậy nhưng tôi không thể thay đổi giờ giấc nơi tôi làm việc được. Một tuần, hai tuần, rồi cả tháng anh chờ tôi trước cổng nhà dù cho tôi có nói thế nào thì anh vẫn chờ…

Sau cái tối hôm đó, anh không còn chờ tôi trước cổng nhà như mọi lần. Tôi van xin, níu kéo nhưng anh lạnh lùng từ bỏ. Tôi cũng đã có ý bỏ công việc nếu như vì nó mà anh bỏ tôi, tôi quyết định chọn anh hơn nhưng anh vẫn thẳng thừng gửi những dòng tin nhắn cuối cùng cho tôi: "Ngay từ đầu em đã chọn công việc hơn anh nên về sau này sẽ vẫn thế cả thôi. Chúc em tìm được hạnh phúc cho riêng mình".

Tôi phải làm sao đây, tôi không thể chấp nhận được chuyện này, tôi không có đủ sức lực và tâm trí để đi làm nữa. Tôi làm sao có thể sống thiếu anh được, hằng đêm, cứ nhắm mắt lại là tôi mơ đến anh, mơ đến những tháng ngày tốt đẹp mà chúng tôi bên nhau. Tôi khóc, khóc và chỉ biết khóc mà thôi…

Đỗ Hoàng Yến
(Khu gang thép Thái Nguyên)

MỚI - NÓNG