Giang hồ tuổi teen - Kỳ 3: Sát thủ vị thành niên

Giang hồ tuổi teen - Kỳ 3: Sát thủ vị thành niên
Nhà trường xa lánh, gia đình khắt khe, nhiều đứa trẻ đã quyết định “chơi tới” để trả thù bằng nghiệp sát thủ.

>> Kỳ trước: Đêm đi hoang

Tân “sô” bộc bạch: “Bạn bè trong giới gọi em là Hắc Chu Quy vì người em đen như cột nhà cháy và trên lưng xăm hình quỷ, kẻ canh giữ linh hồn. Sống bằng nghề đâm thuê chém mướn này hên xui lắm anh ơi. Nếu thành công nhiều vụ, có số má thì sau này sẽ đỡ khổ hơn”.

Nói đoạn, nó kéo áo lên để lộ những vết sẹo sau nhiều trận đổ máu. Nhìn thân hình cao lêu nghêu, nét mặt già sạm, không ai ngờ Tân chỉ mới 17 tuổi. Nhà Tân ở Q.4 (TP.HCM), mồ côi mẹ từ bé, cha cưới vợ khác.

Tân buồn bã vì mẹ kế bạc đãi, cha ruột thờ ơ, sang nhà cậu nương nhờ. Từ đó, nó bỏ bê việc học theo nhóm bạn “Nicolai” tung hoành ở khu Xóm Chiếu.

“Nghiệp”

Sau một hồi lưỡng lự, Tân kể lại lần chém người đầu tiên: “Lúc đó em 14 tuổi, đại ca ra lệnh “xử” một thằng ở Q.2 vì tội thiếu tiền mà đòi làm cha. Em cùng ba người bạn phóng xe vào khu nhà trọ ở đường Trần Não. Một người rú ga đợi sẵn, một người gõ cửa kêu ra, còn em thì chém. Vừa thấy đối tượng là xả mã tấu tới tấp”.

Sau lần đó, Tân cắn môi nhớ lại: “Em bắt đầu tập làm quen với cảm giác gan lì bằng cách chặt ngón tay và nằm im không khóc. Em tự thề với lòng rằng sẽ trở thành sát thủ để rửa nhục”.

Giang hồ tuổi teen - Kỳ 3: Sát thủ vị thành niên ảnh 1 Có nhiều giải pháp để phần nào giải quyết vấn đề này, nhưng trước hết các gia đình cần quan tâm đến con cháu mình. Nuôi dạy con cái trưởng thành là nhiệm vụ đương nhiên của các bậc cha mẹ, mỗi bậc cha mẹ phải nhận thức một cách khá đầy đủ và sáng suốt rằng con cái trưởng thành là nhiệm vụ số một trong cuộc đời. Ngoài sự quan tâm của gia đình, nhà trường..., ta nên tăng cường vai trò của các tổ chức xã hội, giáo dưỡng và giáo dục Giang hồ tuổi teen - Kỳ 3: Sát thủ vị thành niên ảnh 2 - Tiến sĩ tâm lý Huỳnh Văn Sơn.

Rồi những lần “phê” thuốc lắc, những buổi nhậu thác loạn, Tân lấy con dao bấm luôn mang theo người để rạch tay, rạch ngực cho máu chảy ròng ròng trước mắt bạn bè để chứng tỏ. Tiếng dữ đồn xa, Tân được giới anh chị tin dùng, sẵn sàng trao nhiều “hợp đồng” đâm thuê chém mướn nặng ký để mưu sinh.

Bốn năm qua, Tân đã đụng độ trên dưới 50 lần, nhiều đứa bạn bị chết trẻ, tù tội, còn Tân sứt đầu mẻ trán, lủi thủi hết quận này sang quận khác để tránh thù oán giang hồ.

Cũng theo Tân “sô”, trong những tháng ngày theo “nghiệp”, Tân đã qua lại với nhiều tay anh chị mua bán “hàng nóng”, “hàng trắng” và am tường mọi ngõ ngách của chúng.

Tân kể: “Năm ngoái, em đã cắt gân chân một người trên đường Tú Xương. Vài ngày sau mới biết bị nhầm, người bị hại chỉ là anh bán vé số dạo hiền lành, chị vợ sinh con trong bệnh viện. Sau vụ đó em bỏ trốn về Đồng Tháp tính làm lại cuộc đời, nhưng liên tục nhận được lời nhắn nhủ từ các đàn anh: chết là lối thoát cho mày!”.

Không quen cuộc sống khó khổ, không bỏ được cơn nghiện, Tân trở lại Sài Gòn tiếp tục sống qua ngày đoạn tháng. Lần cuối gặp Tân cũng là lúc nó thu xếp mấy bộ đồ ra đi, nó chỉ nói: “Em không biết về đâu, nhưng phải đi thôi. Đêm đến gặp toàn ác mộng bị đuổi giết, sợ lắm. Nếu có thể quay lại tuổi thơ, em sẽ cố gắng học hành để có cuộc sống đơn giản như bao người khác. Bây giờ không còn kịp nữa rồi, anh ơi!”.

Không bơ vơ bụi đời như Tân, N.V.H. xuất thân trong một gia đình có “máu mặt” và khá giả ở ngoại ô Sài Gòn. Chị gái là một hoa khôi trong làng chơi, buôn bán “hàng trắng” và kết thân với rất nhiều tay anh chị. Mẹ H. là thầu đề, trùm chơi hụi và cho vay nặng lãi.

Một người bạn của H. tiết lộ: “Nó sinh năm 1994 với ẩn danh là Hero vì được giang hồ nhí tôn xưng làm anh hùng, và cũng là trung gian điều phối heroin trong giới trẻ. Nó bỏ học từ năm lớp 7 để lao vào con đường phạm pháp. Hero đình đám với nhiều vụ xử nhau cỡ bự ở Q.Tân Bình, Gò Vấp. Dù có tiếng là sát thủ nhí máu lạnh, nhưng thật ra bên cạnh H. có nhiều đàn anh trợ giúp nên không ai dám đụng vào”.

Gần đây hai chị em của H. đã bị công an truy nã vì tội tàng trữ, buôn bán heroin và hiện giờ không ai biết họ trôi dạt về đâu.

“Đại ca 007”

Đêm nọ, tại một quán nhậu trên đường Nguyễn Thượng Hiền (Q.3), hai giang hồ nhí lao vào chém một người khách nhỏ tuổi. Nhanh như điện giật, nạn nhân hất văng chiếc bàn lên đỡ, xoay người tung hai cước thật mạnh vào hạ bộ đối phương rồi cầm chai bia vỗ tiếp vào đầu.

Thấy đối phương gục ngã, cậu bé khoác lên người chiếc áo sơmi đen, lấy trái cà chua trong túi quần ra nhai bỏm bẻm, ung dung bước ra đường Nguyễn Đình Chiểu đón taxi trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

Ngồi bàn kề bên là một nữ sinh của một trường THPT ở Q.3 tỏ ra hiểu biết khi kể lại: “Thằng đó năm nay 16 tuổi, bị nhiễm phim Nhiệm vụ bất khả thi của Hollywood, sát thủ ngậm củ cà rốt trong phim là thần tượng của nó. Nếu trong phim sát thủ luôn mang theo củ cà rốt thì nó biết tạo “phong cách” riêng bằng cách ít nói, mặt lạnh và nhai cà chua.

Nó siêng năng luyện tập võ thuật, suốt ngày lang thang xem có ai bị ăn hiếp để ra tay như chàng sát thủ trong phim. Nó tự xưng là “sát thủ Tomato”. Vì tính chơi ngông nên nó bị nhiều băng nhóm nhí trùm bao bố đánh cho tơi tả. Nhưng nhờ biết lấy tiền gia đình chung chi hào phóng nên vẫn nghêu ngao lòng vòng các trường THPT ở Q.3 để lấy uy”.

Cũng theo cô nữ sinh này, Tomato bị đuổi học từ năm lớp 8, khắp trường ai cũng biết. Mới đây, giới giang hồ nhí lại biết đến Tomato với nickname mới là “Gà con“, cắt tóc ba phân, mỗi tháng nhuộm một màu theo một nhân vật trong phim Người trong giang hồ của Hong Kong.

Một thời gian dài “Gà con” làm sát thủ ở học đường và cầm đầu một nhóm giang hồ, qua lại với nhiều tay chơi nhí khác ở chợ Bà Chiểu. Suốt ngày “đại ca 007” này tụ tập đàn em vào bar, đua xe, đánh lộn rồi nghĩ ra nhiều trò quái đản ở các khu vực lân cận trường học.

Ông Hoàng Ngọc Ẩn, nhà ở Q.4, là người đã nhiều lần chứng kiến, ra tay ngăn cản những vụ thanh toán giữa đám giang hồ nhí, tâm sự: “Chứng kiến cảnh giang hồ nhí “lấy số”, đâm chém nhau mà tôi rợn người bởi sự tàn bạo, mạnh tay của bọn nhỏ”.

Ít ai biết ông Ẩn là người từng có số má trong giới anh chị với biệt danh “đại ca Teo”, sống giang hồ từ năm 11 tuổi. Nhưng sau những ngày tháng u tối, ông đã “gác kiếm”, tìm vui trong hoạt động xã hội.

Ông thở dài: “Tôi đã bị nhiễm HIV/AIDS và không còn sống được bao lâu. Tuổi trẻ suy nghĩ chưa tới đã cuốn tôi theo lối sống thích chứng tỏ, thích ra oai, cái gì tôi cũng làm, trò gì tôi cũng biết, lúc hối hận thì đã muộn màng. Tôi sắp chết nhưng vẫn lạc quan yêu đời, làm những điều có ích cho xã hội. Tại sao các cháu còn trẻ không biết quý trọng cuộc sống? Là một người từng lầm lỗi, tôi chỉ muốn nói với các cháu rằng hãy dừng lại khi chưa quá muộn, đừng làm đau buồn người khác và hủy hoại cuộc đời mình nữa”.

Theo Thế Anh-Sơn Bình
Tuổi Trẻ

MỚI - NÓNG