Người yêu đã cứu tôi một bàn thua trông thấy

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
Tôi biết mình sai và cũng chấp nhận sẽ sửa chữa sai lầm của mình. May là Mai đã cứu tôi một bàn thua trông thấy.

Tôi và Mai yêu nhau từ hồi còn học trung học. Tình yêu ấy đã theo chúng tôi đến tận khi cả hai đứa ra trường và xin được việc. Hai đứa bằng tuổi nhau nhưng tôi cũng không muốn lấy vợ quá sớm, Mai cũng đồng ý với tôi 26 tuổi sẽ cưới. Tôi cảm thấy may mắn vì có người yêu tâm lý.

Dù cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra như ý muốn, nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn vẹn nguyên suốt tám năm nay. Nếu không có gì thay đổi, năm sau tôi sẽ chính thức đón nàng về dinh.

Mai được công ty cử đi học ở Hàn Quốc bảy tháng, một khoảng thời gian không quá dài nhưng đã có biến cố lớn xảy ra trong thời gian em đi.

Công ty tôi chuyên về may mặc đồ da, nên cũng rất nhiều “bóng hồng” làm việc. Thú thật trong thời gian yêu nhau, một phần vì người yêu tôi quản chặt, hầu như ngày nào cô ấy cũng đến công ty tôi để đưa cơm, tiện thể “càn quét” các “đối tượng khả nghi” xung quanh tôi, một phần nữa vì tính cách tôi khá “nhát” gái nên cũng không tiếp xúc nhiều với các cô ấy.

Chỉ đến khi người yêu tôi đi nước ngoài, tôi mới tiếp xúc với các chị em trong công ty nhiều hơn. Mai đi vắng nên cơm tôi toàn ăn ở ngoài. Thế nên lúc Soa, cô bé kém tôi hai tuổi làm cùng chỗ làm ngỏ ý muốn “share” bữa trưa của cô ấy với tôi, tôi ngạc nhiên lắm.

Soa và tôi vốn không thân, nhưng đợt này cô ấy bỗng gần gũi tôi hơn hẳn. Theo tôi biết, Soa mới chia tay người yêu. Đương nhiên lúc đầu tôi cũng từ chối cô ấy vì ngại, nhưng Soa cũng khá kiên trì, cô ấy liên tục mang cơm và bảo tôi ăn cùng.

Nghĩ Soa mới thất tình, không nên từ chối nhiều quá nên cũng bắt đầu nói chuyện cùng. Thằng bạn thân của tôi cảnh báo tôi phải cẩn thận vì có thể Soa có tình cảm với tôi, không khéo lại thành ra chuyện không hay. Tôi chỉ cười xoà vì tin vào năng lực tự chủ của chính mình.

Nguoi yeu da cuu toi mot ban thua trong thay
Đùng một cái Soa bảo cô ấy có thai, và đứa bé chính là của tôi.

Chuyện của tôi và Soa xảy ra khi công ty chúng tôi liên hoan công ty, tôi bị mọi người chuốc cho hơi quá chén. Soa đã đưa tôi về phòng trọ hôm đấy và chúng tôi đã xảy ra “quan hệ”. Đây là lỗi của tôi nhưng Soa bảo là cô ấy tình nguyện, tôi cứ xem như chưa có chuyện gì.

Những tưởng chuyện cứ thế đi vào dĩ vãng, rồi đùng một cái Soa bảo cô ấy có thai, và đứa bé chính là của tôi. Tôi hoang mang lắm, không biết nên làm thế nào. Chỉ còn một tháng nữa là Mai về, tôi không biết phải nói sao với cô ấy.

Soa đòi tôi cho cô ấy một danh phận, cô ấy dù sao là gái chưa chồng, cô ấy không muốn mang tiếng. Nếu tôi không đồng ý, cô ấy sẽ cho cả công ty và bố mẹ tôi biết về bộ mặt “Sở Khanh” của tôi dù trước đó, chính cô ấy nói là xem một đêm tình kia như chưa phát sinh.

Đến lúc này thì tôi không dám giấu Mai, tôi đã nói hết với cô ấy sự thật qua skype. Cứ nghĩ Mai sẽ lồng lộn lên oán trách, nào ngờ cô ấy bản lĩnh hơn tôi tưởng. Mai bảo tôi tìm cách trì hoãn với Soa một thời gian, đợi cô ấy về sẽ tìm cách giải quyết.

Ngày Mai về, việc đầu tiên cô ấy làm sau khi tôi đón ở sân bay, đó là lôi tôi đi gặp Soa. Cô ấy bảo đưa Soa đi khám, căn cứ vào số tuần tuổi của em bé trong bụng xem có phải “sản phẩm” của tôi hay không.

Soa nghe Mai nói xong đã làm ầm ĩ lên nói không cần, đứa bé chắc chắn là của tôi. Người yêu tôi tỉnh queo, bảo nếu không muốn đi khám bây giờ thì đợi Soa đẻ con ra xong sẽ đi xét nghiệm ADN thì Soa tái mặt đi, bảo “tôi không thèm cái loại đàn ông bám váy vợ như anh” rồi bỏ đi.

Tôi cảm thấy người yêu mình thật là bản lĩnh thép, vừa sợ vừa nể phục cô ấy. Mai rất giận vì tôi đã phản bội cô ấy nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua cho tôi. Cô ấy bảo làm căng thế để Soa sợ, nếu là con của tôi thật cô ta sẽ phải bảo vệ đến cùng, còn nếu không phải, chắc chắn cô ta sẽ “chạy” ngay. Mà nếu đứa trẻ là của tôi, thì cô ấy sẽ cùng tôi nuôi nó, tôi phải chịu trách nhiệm về những gì mình làm, không được vô trách nhiệm.

Soa đã xin thôi việc ngay sau đó. Nghe mấy chị trong công ty nói Soa mang bầu được ba tháng rồi nhưng kẻ bạc tình ấy đã lặn mất, giờ không biết Soa thế nào. Mai đã đúng, đứa trẻ không phải con tôi.

Tôi biết mình sai và cũng chấp nhận sẽ sửa chữa sai lầm của mình. May là Mai đã cứu tôi một bàn thua trông thấy. Dù có bị thiên hạ nói là kẻ Sở Khanh đi chăng nữa, tôi cũng chấp nhận.

Theo Theo PNO
MỚI - NÓNG