Sau sự thật về cuộc ly hôn của cha mẹ, chàng trai hận bố hơn vì lý do này

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
TPO - Có lần mẹ ốm, tôi đã lén đi bộ 10 km từ nhà tôi sang nhà bố để đòi tiền cấp dưỡng. Bố và mẹ kế không cho vào, mắng tôi là đồ mất dạy, rằng mẹ tôi là người đàn bà độc địa dạy con bất hiếu, láo xược với bố mình...

Tôi hận bố, người đàn ông luôn có tiền đãi bia bạn bè nhưng không bao giờ có tiền để góp nuôi con trai mình sau khi ly hôn.

Bố mẹ tôi bỏ nhau khi tôi 8 tuổi. Sau đó, bố cưới vợ mới và sống cách mẹ con tôi 10 km. Tôi là đứa trẻ nhạy cảm và biết nghe ngóng, quan sát nên dù mẹ ra sức nói tốt cho bố, tôi vẫn biết một sự thật: bố có bồ nên bỏ mẹ, và sau khi ly hôn, bố không hề đóng góp một xu để nuôi tôi. Thi thoảng, bố gọi điện hỏi han tôi, hỏi có nhớ bố không, rồi hứa hẹn sẽ mua cho tôi đủ thứ quà nhưng chẳng bao giờ có. Cũng thi thoảng, bố đến đón tôi đi chơi, mua cho tôi quà bánh và một món đồ chơi nhỏ nào đó. Toàn bộ công lao nuôi dưỡng bố dành cho tôi chỉ có thế.

Hằng ngày, đập vào mắt tôi là sự vất vả, nghèo túng của mẹ. Mẹ tôi không phải là người phụ nữ giỏi giang, nên bà phải bươn chải, cực nhọc rất nhiều mới nuôi được tôi. Tôi xót ra nhận ra mẹ mình già hơn, gầy hơn, khắc khổ hơn mẹ các bạn. Càng lớn lên, tôi càng hiểu mẹ đã phải chịu những thiệt thòi như thế nào và càng hận bố. Tôi biết bố có điều kiện kinh tế khá, ít nhất là so với mẹ con tôi. Vợ mới và con mới của bố có mức sống tốt hơn nhiều. Và bố vẫn thường ngồi quán bia với bạn bè thường xuyên. Vậy mà ông không bao giờ bỏ ra một đồng để nuôi tôi.

Tôi từng hỏi thẳng bố điều đó khi 11 tuổi, khi ông đến chở tôi đi chơi. Ông sầm mặt, mắng tôi là trẻ con biết gì, rồi lập tức chở tôi về nhà, mắng mẹ tôi té tát vì cho rằng bà cố tình bôi nhọ ông với con. Ông nói ông không thiếu tiền, nhưng sẽ không đưa cho bà, muốn mua gì cho tôi ông sẽ tự mua. Nhưng sự thực ngoài vài thứ nhỏ nhoi kể trên (và cũng rất hiếm), ông chẳng mua gì cả.

Thương mẹ quá, có lần mẹ ốm, tôi đã lén đi bộ 10 km từ nhà tôi sang nhà bố để đòi tiền cấp dưỡng. Bố và mẹ kế không cho vào, mắng tôi là đồ mất dạy, rằng mẹ tôi là người đàn bà độc địa dạy con bất hiếu, láo xược với bố mình. Tôi đứng ngoài cổng, to tiếng kể tội họ cho hàng xóm nghe thấy, rồi mới chịu đi về.

Sau đó thì bố không thèm đón tôi đi chơi hay mua gì cho nữa, dù chỉ là miếng bánh. Tôi coi như mình không có bố, cho đến giờ khi tôi đã là sinh viên đại học thì bố lại săn đón, lôi kéo, muốn tôi sang ở cùng ông. Hóa ra đứa con trai của ông với vợ sau vừa bị phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo, điều này khiến ông nhớ ra ông còn một đứa con trai khác là tôi. Ngày trước ông không bỏ ra cho tôi một đồng, còn bây giờ ông đưa tiền ra dụ tôi, rằng nếu đồng ý, ông sẽ mua cho xe xịn, sau này cho một mình thừa kế gia sản.

Trước những gì ông nói, tôi chỉ cười nhạt. Không bao giờ có chuyện tôi vì tiền của ông mà bỏ mẹ một mình, mà cho dù mẹ không còn nữa, tôi thà sống một mình. Không bao giờ tôi quên cách bố đối xử với tôi, và tôi hiểu ông lôi kéo tôi như bây giờ cũng vì lý do thực dụng chứ chả phải vì tình yêu gì hết. Sau này ông đau yếu hay có chuyện khó khăn, tôi sẽ giúp đỡ với bổn phận của một người con, vì dù sao ông cũng đã sinh ra tôi, nhưng chỉ vậy thôi.

MỚI - NÓNG