Dục vọng

Dục vọng
TP -Cô gái 8X đời chót ngẩng cao cái cổ kiêu hãnh dưới mái tóc búi gọn, sải đôi chân dài vào phòng làm việc, vừa bước đi vừa lẩm nhẩm hát.

> Gà rán cuối tuần
> Hạt mùa Xuân

Hôm nay em đi trời không có nắng, nhưng sao đôi má em lại ửng hồng?

Chưa ai cho em một câu ân ái, nhưng em đã bước chân vào huyền thoại!

Mình đang bay hay sao ấy nhỉ? Đôi mắt long lanh đong đưa: Ố ô, vẫn sớm. Haiz!

- Chị à! Sao chị không đi ăn trưa? 8X hỏi người phụ nữ ngồi sát cabin của cô.

- Mình không muốn ăn.

- Sao lại không ăn, chị? Cuộc đời tươi đẹp …

Thấy người phụ nữ trước mặt giàn giụa nước mắt, 8X im bặt. Vừa lúc đó, mấy người trong phòng trở về sau bữa ăn trưa. 8X nói nhỏ:

- Chị vào messenger đi.

Buzz!

Chị đây.

Em xin lỗi, chị làm sao vậy?

Chị buồn lắm.

Em đoán vậy. Chị có muốn nói gì cho nguôi ngoai không?

Chị cũng muốn hỏi ai đó, lứa tuổi em vì…

Em đây.

Cách đây 1 tuần. Chị ở nhà chăm
chồng ốm.

???

Lúc anh ấy vừa thiu thiu ngủ, chị nghe tiêng buzz từ skype chat. Tò mò và cũng là để trêu chồng, chị ngó vào màn hình máy tính của anh ấy.

Rồi sao?

Những gì đập vào mắt làm chị không thể dứt khỏi việc mở lại toàn bộ những gì anh ấy đã chat những ngày trước đó.

Vâng?

Hóa ra, cùng lúc, chồng chị có cặp với 3 cô khác đều ở lứa tuổi em. Nội dung những câu chuyện toàn là ngủ ngáy, ăn chơi, tán tỉnh, làm tình…

Em hiểu.

Hai cô khác đã offline. Chị tò mò gõ vào màn hình cho cô vừa buzz. Biết chị là vợ anh ấy, cô ấy, Hà, đồng ý chat tiếp với chị. Chị hỏi: sao em lại quan hệ với người đã có vợ. Em không quan hệ. Đó chỉ là chồng chị tán tỉnh em. Mới đầu em cũng chỉ đưa đẩy cho chạy công việc, nhưng sau nhận thấy mối nguy hiểm từ anh ấy, em phải chạy vì em đang có người yêu. Em ở đâu, có ở Hà Nội không? Không em ở Nha Trang, em có sự nghiệp, em yêu người yêu em và em muốn xây dựng một cuộc sống nghiêm túc cùng với chồng tương lai. Vậy sao trong lời chat của em với chồng chị em hẹn gặp anh ấy 2 lần ở khách sạn khi em ra Hà Nội. Công việc buộc phải gặp chị ạ. Nếu chị không tin em sẽ cho chị số điện thoại của một người. Cả 2 lần đó em đều hẹn người đó, một anh bạn thân, đến vào lúc chồng chị gặp em tại khách sạn. Em đã dặn trước rằng anh ấy có nhiệm vụ canh gác cho đến lúc chồng chị ra về. Anh ấy còn là công an nữa mà chị.

Thế là chị tin cô gái này. Còn 2 cô kia, những lời chat qua mạng mà chồng chị đã để chế độ lưu lại trên máy đã tố cáo mối quan hệ của họ đến đâu. Ước gì anh ấy đừng để chế độ lưu mà để chế độ xóa để chị đỡ đau.

Em hiểu.

Em biết không?

???

Đau nhất là những lời nói với hai cô gái kia, giống hệt nhau và giống y chang những lời anh ấy đã nói với chị, là vợ anh ấy, những ngày mới đây thôi. Không!

??

Không , thậm chí còn gần gũi hơn, còn hơn… Chị buồn nôn mỗi khi nghĩ lại. Chị căm ghét cuộc sống này.

Em hiểu.

Tại chị già mất rồi chăng?

33 tuổi đang là độ tuổi đẹp, chị.

Em mới ngoài 20, trẻ và đẹp, em làm sao biết được.

Chị bình tĩnh đi. Cuộc đời thế mà.

Hic. Em nói như em già lắm. Cuối 8X, em mới bắt đầu cuộc sống. Chị chỉ muốn chết hay ly hôn đi cho xong. Nhưng còn con cái. Chị thương chúng nó.

Bây giờ mà chị còn như vậy sao? Chị nghe này, hiện nay em đang chat kiểu như vậy với khoảng 10 anh. 8 anh trong số đó có gia đình như chồng chị và họ đều gạ gẫm em như thế. Vấn đề là ai phản ứng lại với từng người trong từng hoàn cảnh và phản ứng như thế nào thôi.

Thế thì chị chọn lầm người rồi. Thế em…

Hỉu chị định nói gì.

Vậy sao em không lấy chồng đi, cho đỡ lắm chuyện.

- Hai chị em không về đi à? Gần 6 giờ rồi kìa. Tiếng ai đó trong phòng gọi.

- Vâng, 8X và 7X cùng đáp.

Ngoài trời đã xẩm xẩm. Những người đi tập đã bắt đầu tản bộ bên hồ.

Chúng ta đi ăn gì đi. Chị mời em nhé.

Cứ nói hết chuyện đi cũng được, mình ăn sau. Quá sớm để ăn giờ này, chị ạ.

Uhm.

Rồi sao chị?

Chị hỏi em sao không lấy chồng đi. Cứ chat với các anh thế có khi lại hại mình , hại người.

Em không giận chị vì câu đó. Chị nghĩ em có thể lấy ai chứ?

Cái anh dạo trước hay đến đây. Đẹp trai, chức tước, giàu có, hào hoa, văn hóa đầy mình. Thế còn chưa đủ? Nghe nói hai người đã định làm đám cưới rồi?

Buzz

Buzz?!

Buzz ???!!!

Em đâu rồi?!

Nhìn sang đã thấy 8X gục trên bàn. Vai gầy lả đi, run rẩy. 7X bối rối lay gọi:

- Em ơi, chị nói gì sai à. Chị xin lỗi.

8X ngẩng mặt lên. 7X giật nảy - nom 8X như một người khác với mái tóc bù xù, mắt hoen nhòe trên má, khác hẳn cô gái đầy tự tin xuất hiện sau bữa trưa.

- Không, không. Chị không có gì sai. Cũng như chị thôi. Em yêu và tin anh ta… Còn hơn thế.

- Chị cũng nghĩ vậy.

- Em xinh đẹp, trẻ trung, có học thức, có tiền. .. Vậy mà…

8X bỗng hét lên. Hai tay cầm hai mớ tóc mai, kéo ngược lên khiến người đối diện cũng cảm thấy đau nhói.

7X sợ hãi chạy lại :

- Em đừng làm thế chứ. Em nói đi, nói
ra đi.

- Khi nghe người ta nói, em đã không tin. Em như thế này, anh ấy đi đâu được chứ? Vừa nói 8X vừa lấy tay đấm thồm thộp vào ngực, ngây dại.

- Em, chị biết không, em, như thế này. Em có xinh đẹp không?

- Có.

-Em có thông minh không?

-Có.

-Em có… Trời ơi…

-Thế mà em đi rình mò anh ấy đấy, chỉ vì em thấy tổn thương… Em thấy mình bị xúc phạm. Chị có hiểu không! 8X không nói mà gào lên.

- Chị hiểu.

- Em không thể nào quên hình ảnh anh ta vừa đi vừa huýt sáo sau khi bước vào ngôi nhà tồi tàn ấy. - Hu, hu, ư, ư… 8X khóc rống lên, đứng bật dậy, chạy đi chạy lại trong phòng.

7X hoảng sợ, chạy lại vỗ về:

- Sao vậy em. Em nói đi, nói ra đi. Em có nghiêm khắc với anh ta quá không?

8X cong người như sắp nôn ọe đến nơi. 7X lại hỏi:

- Em bình tĩnh nào. Liệu có thể tha thứ cho anh ta? Ai chả có lúc sai lầm. Chị rồi cũng phải thế, cũng phải tha thứ, tha thứ… Dù cho, nửa tháng nay rồi, chị không dám nhìn vào mặt anh ấy khi chạm nhau ở nhà - Giọng 7X cũng lại mê man chả kém gì.

- Chị không hiểu rồi. Mỗi khi nhớ lại em đều khổ sở như vậy đấy. Em kể đến đâu rồi? Chị có biết không? Anh ta huýt sáo vang nhà sau khi mở cổng… tay kéo xệch cái cà vạt sang một bên, mồm cái con người đầy văn hóa, chị cũng nói thế đúng không, văn hóa, văn hóa, anh ta hỏi: “L... đâu?” .

Rồi một người đàn bà tuổi chị bước ra. Anh ta vồ lấy, đưa tay sờ nắn khắp nơi trên cơ thể người đàn bà phốp pháp đó miệng lầm bầm… yam… yam… em lúc nào cũng ướt át ngay, vợ yêu… hì hi… Không như cái cô tiểu thư kiêu kỳ sạch sành sanh như cái khăn ăn của anh ở nhà. Anh sắp trói đời anh vào cô ta rồi…Lại đây nào, vợ ơi…Lúc bị trói rồi anh vẫn đến đây với em nhé… hơ hơ hơ.. yam, yam, yam…

7X ngớ người, rồi chợt hiểu. Cô gái ngồi trước mặt, trẻ hơn mình 10 tuổi, đang đau đớn, tê dại đến mức nói ra những lời đó tự nhiên, không một chút cảm xúc. Rồi lại rứt tóc, rồi lại nói như điên như dại, khóc, cười lẫn lộn.

- Chị có biết không? Điều em đau nhất là, khi ở với em, anh ta làm tình như bước vào một bữa tiệc với đầy đủ com-lê và ca-vát thì khi ăn ở với người đàn bà này, anh ta lại làm việc đó như một gã hàm hồ với mọi thứ đồ ăn thức uống, úp mặt vào cơm vào canh, vào rau vào mắm và gầm rú điên dại. Mà tởm nhất là mới hôm trước đó, anh ta còn đội em lên vai, công kênh em, chạy khắp căn phòng, còn nói những lời đẹp đẽ như trong phim ảnh.

Lại khóc:

- Trời ơi, trời ơi, hai con người đó lăn xả vào nhau, nói với nhau những lời mà em không thể nhắc lại cho chị nghe đâu. Hu hu… 8X đời chót đấm thùm thụp vào
ngực mình.

- Đau đấy em ơi!

- Nhưng mà em nhận ra một điều: anh ta thoải mái sống theo bản ngã khi ở bên người đàn bà đó. Có vẻ như ở bên em, anh ta căng thẳng như lúc nào cũng phải là người tử tế, lịch lãm, căng kéo, điều mà ngay hôm sau đó anh ta lại diễn với em. Ngày hôm sau, anh ta nói với em xơi xơi, như không phải hôm trước đó anh ta đã làm gì: anh chỉ yêu em. Em đã tát vào cái mặt mà trước kia em yêu thương đến vậy và em đau đớn đến nỗi phải gắng sức mới tống cổ thằng khốn đó ra khỏi căn hộ.

Bây giờ mỗi khi nghĩ lại những gì mà em đã nhìn, đã nghe em vẫn còn thấy kinh tởm như ăn phải cái gì đó giống mấy thứ cặn bã ngoài đường. Nhưng, khi đủ tỉnh táo, em cũng nhận ra một điều: hình như em không phải là một thế giới đầy đủ cho anh ta. Có thể người đàn bà kia đã đáp ứng những gì thuộc bản ngã ở người đàn ông mà em không làm được, có thể ở em còn thiếu thứ gì đó, có thể người đàn bà kia làm anh ta hạnh phúc hơn… Nhưng những gì em đã thấy làm em tổn thương đến cực độ. Em không thể quay lại, không thể đi tiếp.

- Chị hiểu. Xin lỗi vì chị đã làm em nhớ lại mọi việc.

- Không sao đâu. Từ ngày đó, em đã không thể khóc, không thể cười. Hôm nay em mới khóc được.

-Ừ.

- Hồi nhỏ, mỗi khi em có điều gì buồn bực, bà ngoại dạy em: con hãy mở cái chum gạo rồi nói vào đó, đậy nắp lại. Cái chum sẽ chia sẻ với con nỗi buồn. Thói quen tuổi thơ, niềm tin từ tuổi thơ cũng chẳng giúp được em. Hu hu… Đời em thật khổ!

7X ôm vai 8X, vỗ về.

- Em bắt đầu quan sát xung quanh để hiểu cuộc đời. Mươi cái gã em đã nói với chị cũng gạ gẫm, cũng khốn nạn, cũng đã có vợ như chồng chị. Hồi đầu em cũng phá phách để trả thù gã đàn ông đã làm em
tổn thương.

- Em đừng làm thế chứ. Chỉ hại mình thôi mà, khéo không lại hại cả người khác nữa!

- Vâng. Lúc đầu là thế thôi. Giờ thì em thấy chả đáng! Em vẫn tin một ngày nào đó sẽ có ai, không lẽ…

- Đúng vậy. Này, em ơi, ta phải đi về thôi. Chị còn có con. Em thật là hạnh phúc. Chưa phải sống vì ai. Nửa tháng trời, chị chỉ muốn nhảy xuống sông mà chết, thế nhưng những đứa con đã là thứ giữ chị lại với cuộc đời này.

- Em đầy vấn đề đấy, mà em vẫn sống. Chị có bao giờ thấy em…, trừ hôm nay. Dù thế nào chị cũng phải sống. Chị là mẹ của hai đứa trẻ. Như em này, phải sống vì bố mẹ vì họ chỉ có mình em. Em mà sao, họ sẽ không sống nổi. Ngoài đường kia, chị nhìn đi, có bao nhiêu phụ nữ như chúng ta chứ? Mấy người trong số kia hạnh phúc thật sự như chúng ta nhìn thấy họ? Vậy mà họ vẫn sống, cười, mặc đẹp, đi lại, ăn uống, ị tè nữa. 8X cười man dại. Nếu có lúc nào buồn, chị hãy coi em là cái chum của chị! Nói vào tai em!

Nói đoạn, cô gái cầm tay 7X. Ba bàn tay ấp vào nhau, mơn man, dịu dàng. Chợt 8X run rẩy, đưa tay xoa xuýt, sờ nắn khắp người 7X. Sau mấy giây ngạc nhiên, 7X kinh hãi lùi lại và nói: “Em ơi, cẩn thận, chị là đàn bà đấy!”.

7X thoáng rùng mình và đi thẳng ra cửa, miệng lẩm bẩm một mình: “Mình phải về nhà thôi, không thể !…”.

Truyện ngắn của Hồ Thu

Đúng như nhịp điệu của dục vọng, truyện ngắn này gây khoái cảm với sự gấp gáp, mạnh, nhưng lại rất lắng - cái lắng nằm ngay trong chuyển động, ở đây là lắng ngay trong các câu đối thoại rất gọn. Từng đoạn, truyện mở ra và kết thúc gây kinh ngạc.

Dục vọng ảnh 1

Đây là câu chuyện của hai cô gái bị thất vọng, đau đớn; mà đau đớn ở đây là vì tình yêu của họ, đã bị đánh cho tơi tả bởi tình dục. Đằng sau tất cả những con chữ, là một tia nhận thức loé lên: đàn ông hay đàn bà thì vẫn phải sống, mà không thể coi khinh sự thỏa mãn dục vọng.

Hồ Thu là nhà báo viết về giáo dục, nhưng đọc văn của chị, thấy chị vượt thoát ngoạn mục cái thường được gọi là “bệnh nghề nghiệp”.

Theo Báo giấy
MỚI - NÓNG