Cậng rau muống

Cậng rau muống
TP - Tôi chở bạn gái đi trên phố. Chợt một cô gái chân dài như nỗi nhớ, đã thế lại mặc váy ngắn đỏ, ngồi xe Flys, cứ lượn ngay sát mũi xe tôi. Bạn gái tôi bình phẩm: “Chân như hai cậng rau muống!”.
Cậng rau muống ảnh 1
Minh họa: Trung Dũng

Tôi nhìn lướt vào “hai cậng rau muống non mẫng” mà đi theo như mũi tên chỉ đường. Lúc đầu tôi còn nói chuyện với bạn gái phía sau. Rồi đường đông, tôi tập trung lách lên, qua mấy cái ngã tư, đèn xanh đỏ liên tục.

Bất chợt, “hai cậng rau muống” kia dừng trước một khách sạn. Tôi quay lại. Hỡi ôi, bạn gái tôi không còn bám eo từ lúc nào. Nàng không rơi xuống đường sau những lần tôi nhấn ga mà lặng lẽ xuống xe khi tôi dừng trước đèn đỏ.

Tôi quay xe lại tìm nàng. Mắt nhìn chăm chăm lên vỉa hè, thỉnh thoảng lại nhìn ngang, nhìn dọc. Đi lại hết quãng đường không thấy nàng đâu. Bỗng có tiếng ai đó gọi: “Bình ơi?”. Quay lại, hóa ra An. Nó rủ tôi đi uống bia. “Không được, tớ đang bận lắm!”. Tôi vừa nói với An vừa rút máy điện thoại gọi nàng. “Tò te tí. Tò te tí!”. Thấy vẻ mặt ngẩn tò te của tôi, An hỏi có chuyện gì thế, tôi lắc đầu: “Đi làm mấy vại vậy!”.

Tôi cứ mong, Bình đi với An, chắc sẽ Bình An. Chúng tôi nâng lên đặt xuống được năm sáu nhịp thì tôi bật ra vụ nhìn “cậng rau muống” mà để rơi mất người yêu. Nó bảo cứ yên tâm, rồi đâu lại vào đó. Mình nhìn vô tư, nhìn thẩm mỹ, nhìn trong sáng. Lo gì. Uống đi.

Tôi hỏi nó vài kinh nghiệm lấy được vợ. Nó bảo: “Yêu nhau nên đi chơi xa mới nhìn thấu được lòng nhau. Ví dụ về quê chơi, vừa để các cụ nhìn thấy mà duyệt, vừa để nàng nhìn rõ gia cảnh, sau này đừng trách móc. 

Hồi mình đưa bà xã về, mấy đứa em họ sang nấu cơm cùng cứ nhìn xăm soi. Biết ý, mình rủ nàng đi lên đồi sau nhà chơi. Nơi vắng vẻ và nên thơ, nàng định trao nụ hôn. Bất chợt, nàng đẩy phắt mình ra nhìn ngượng ngùng. Mình nhìn lại, hóa ra là thằng cháu nó đang đứng nhìn rình. Tuy hụt, nhưng rút kinh nghiệm lần sau, mình nhìn kỹ xung quanh  hơn...”.

Tôi nghe An kể chuyện, vừa nhìn lơ đễnh xung quanh.  Tôi buột miệng: “Bọn choai choai bây giờ gầu nhỉ, nhìn kìa”. Theo tay tôi chỉ là cảnh hai cô cậu mười sáu mười bảy đang âu yếm.

Đang ngửa cổ uống nốt cốc bia và định chia tay thằng bạn đáng yêu thì một bàn tay xoè ra trước mặt tôi, nhìn trâng tráo: “Anh ơi, anh ở bàn kia bảo anh nhìn đểu anh ấy. Anh ấy sai em sang xin anh năm mươi nghìn”. Hình như mắt tôi toé ra cái nhìn thảng thốt, nhìn kinh ngạc rồi chuyển sang cái nhìn bực bội, điên tiết sang sự nín nhịn khó chịu?

An ấn vai tôi xuống, rút một tờ năm mươi nghìn đưa cho thằng nhóc, cầu mong hai chữ Bình An. Chúng tôi chia tay nhau lặng lẽ. Tôi đi trên đường mà đầu óc nghĩ đâu đâu. Phố đã lên đèn.

Tôi đi nhanh về nhà, tắm một trận để gột sạch những rắc rối trong ngày. Lướt qua tôi, một cô gái tóc ngang lưng. “Hà ơi?” - Theo phản xạ, tôi gọi với theo, tăng ga đuổi. Đến sát xe nàng, tôi nhìn âu yếm. Một đôi mắt trừng trừng trên cái khẩu trang, dưới vành mũ bảo hiểm, nhìn xiên vào mặt tôi: “Nhìn gì mà nhìn?”. Hóa ra “đôi cậng rau muống” đó không phải của tôi...

Máy điện thoại trong túi tôi run nhẹ, một tin nhắn: Anh đi mà nhìn người ta. Đừng nhìn mặt tôi nữa. Giời ơi, nếu đổi được mắt thì tôi đã đổi rồi, để tôi chỉ nhìn thẳng tắp giống... ma-nơ-canh.

MỚI - NÓNG