Tập thơ “Chim mỏ vàng và hoa cỏ độc” được coi là tập thơ dày nhất từ trước đến nay: 1.107 trang và cũng là tập thơ nặng nhất: trên 4kg.
Tôi cũng nhận được mấy tập thơ của các vụ trưởng, cục trưởng, bộ trưởng… Trong đó có nguyên Bộ trưởng Hà Quang Dự và nguyên Vụ trưởng Dương Đức Quảng.
Anh Hà Quang Dự, nguyên Bí thư thứ nhất T.Ư Đoàn, nguyên Bộ trưởng, Chủ nhiệm UBTDTT Việt Nam, là người thân thiết.
Tôi biết anh yêu văn chương, giàu chất nghệ sĩ, anh làm thơ và gửi tặng tập thơ đầu tay “Đôi khúc hát ru”, tôi đọc tập thơ và đã trích một bài đăng trên báo Tiền Phong số Chủ nhật.
Rồi sáng nay, tôi lại nhận được hai bài thơ của anh viết tay gửi đến. Hai bài thơ đều có tên là “Đường mòn”. “Đường mòn I” và “Đường mòn II”.
Tôi không ngạc nhiên về tập thơ “Đôi khúc hát ru” mà ngạc nhiên từ hai bài thơ viết tay của anh. Không phải vì nghệ thuật cao siêu, hay sự cách tân, đổi mới. Tôi ngạc nhiên vì chính những suy nghĩ của người viết.
Trên núi con nai đi thành đường mòn/Ngoài bờ ruộng con chuột đi thành lối mòn
Tưởng rằng đi trên đường mòn là an toàn nhất ai ngờ “Con người đã tìm lối mòn để đặt bẫy”.
Ngạc nhiên chưa ! Đừng tưởng theo lối mòn mà đi là an toàn đâu nhé!
Tôi đang suy nghĩ về hai bài thơ “Đường mòn” của anh Hà Quang Dự thì anh Dương Đức Quảng gõ cửa. Anh mang đến tập thơ đầu tay tặng tôi. Tập thơ “Một chút” với hai câu thơ đề tựa thật nao lòng:
Chỉ còn một chút này thôi/Xin dành để tặng những người tôi yêu.
Dù công việc có phần bận bịu, nhưng vốn yêu thơ từ nhỏ, và tình yêu ấy vẫn nguyên vẹn đến bây giờ nên hầu như tất cả các tập thơ tôi được tặng, dù hay, dù chưa, dù là người quen, không quen, tôi đều tranh thủ đọc.
Đêm qua tôi vừa đọc xong các tập thơ còn thơm mùi mực như “Chuyến tốc hành thời gian” của Nghiêm Huyền Vũ, “Rỗng ngực” của Phan Huyền Thư; “Trăng suông” của Đinh Quang Tốn; “Tôi đang lớn” của Trương Quế Chi, “Thương lượng với thời gian” của Hữu Thỉnh.
Đang tâm đắc với câu thơ “Trái tim cồng kềnh, thơ phú đa mang” của nhà thơ, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam – Hữu Thỉnh, thì giật mình vì câu “Tình yêu rơi trái rơi buồn” của Phan Huyền Thư.
Đó là những nhà thơ có danh phận, hay người ta còn gọi là các nhà thơ chuyên nghiệp, nên dù có giật mình vì những câu thơ hay như tôi vừa trích, thì cũng không có gì ngạc nhiên.
Với nguyên Vụ trưởng Dương Đức Quảng, thú thực là tôi ngạc nhiên. Nói như trên ti vi vẫn nói “Ngạc nhiên chưa”. Tôi xin trích mấy câu của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều viết về bài thơ “Thử khác mình” của ông:
“Tôi không bao giờ nghĩ một con người đã ở tuổi sáu mươi như ông, đã và đang giữ những vị trí sang trọng trong xã hội như ông, đã có một gia đình hạnh phúc như ông lại mang nỗi giày vò về một sự thay đổi như thế. Sự thay đổi ở đây vừa là do ông nhận biết sự nhàm tẻ của cuộc sống và vừa được sống như chính mình…”.
Khi đọc các bài thơ của hai ông ở đây, nếu bạn ưng ý, hãy gọi điện cho tôi mà rằng: Ngạc nhiên chưa!
Hà Quang Dự: Đường mòn I Trên núi con nai đi thành đường mòn Tình yêu không theo đường mòn Con trâu đi cày không theo đường mòn Dòng sông không chảy theo lối mòn. Dương Đức Quảng: Thử khác mình Có khi nào ta thử khác ta chưa Cũng đôi lần tôi thử khác tôi Thử say sóng để được biết nôn nao Thử bán buôn xem có kiếm được tiền Cũng có lần thử đứng trước đám đông Cuộc sống quanh ta như một bàn cờ Rồi một lần chợt tỉnh cơn mê *** Gió thoảng Thôi em, về đi em Thôi, chúng mình xa nhau Tôi lại về với tôi |