“Hoa rừng” về biển

“Hoa rừng” về biển
3 địa danh của tỉnh Nghệ An mới được mở mang làm nơi nghỉ mát, thế nhưng tiếng tăm đã vang xa vì lớp tiếp viên trẻ đẹp lại hầu hết là những “bông hoa rừng” mới rời nhà sàn xuống phố.

Trên một chiếc xe ca từ huyện rẻo cao Quế Phong (Nghệ An) về xuôi tôi gặp mấy cô gái đang ríu rít nói cười tưởng như người ngồi bên cạnh không biết gì.

Qua cuộc trò chuyện tôi hiểu mỗi cô đi về một vùng biển, đó là vùng biển xã Diễn Thành (Diễn Châu), vùng biển xã Quỳnh Bảng và vùng biển xã Quỳnh Phương (Quỳnh Lưu).

Trò chuyện với “hoa rừng”

Nghe tôi giới thiệu là người huyện Quỳ Châu, cả mấy cô gái thoáng giật mình rồi đồng thanh thốt lên “Người ta biết hết mình nói chuyện rồi”. Thế nhưng cứ nghĩ tôi là người miền núi thật nên cả mấy cô gái chốc lát hết thẹn.

Tôi hỏi cô tên Quỳnh, người xã Châu Kim (Quế Phong): “Cháu ở biển Quỳnh Phương lâu chưa?” “Cháu ở nhà nghỉ ông V. một năm nay rồi, nay về rủ hai bạn đây cùng đi, rủ được một người tùy theo độ trẻ đẹp, ông chủ trả cho 300 – 500 ngàn đồng. ở nhà không có việc gì làm ra tiền để mua áo quần đẹp, phá rừng làm nương rẫy thì bị phạt, ruộng lúa thì không có, như gái ở miền xuôi còn đi buôn chợ còn trên Quế Phong toàn rừng núi cả. Về biển tháng ít cũng được 700 – 800 ngàn ăn rồi, tháng nhiều cũng được tiền triệu, lại khỏe”.

Hỏi: “Thế mấy bạn gái lần đầu tiên xuống biển, cháu rủ đi họ không thẹn à?”. “Cháu không nói cho bạn biết xuống biển làm gì mà chỉ nói tiếp khách, còn xuống đó ít hôm là quen thôi, khi thì uống bia, khi thì uống rượu rồi thấy người ta làm gì đều làm theo thế là quen, cháu lúc đầu cũng thế”.

“Còn trường hợp của cháu ai rủ?” “Cháu được một anh dưới xuôi lên buôn trâu, nói là yêu, sau đó hắn đưa về xuôi vào nhà nghỉ ở Quỳnh Phương, sau một đêm ngủ chung, sáng dậy không thấy hắn đâu nữa, sờ túi áo thấy có 200 ngàn.

Đang ngồi khóc thì ông chủ nhà đến đưa 100 ngàn đòi ngủ… Cháu bị thằng buôn trâu lừa nhưng may ông chủ ở đây thương (?) cho ở lại tiếp khách. Đầu tiên tưởng chỉ mình cháu là người miền núi, vậy mà ở đây nhiều lắm, Tương Dương, Con Cuông, Quỳ Châu, Quỳ Hợp… lúc nào tiếp viên cũ rồi, khách chơi thấy chán thì nhà nghỉ nọ đổi lại cho nhà nghỉ kia, tiếp viên ông chủ nọ lại đổi cho tiếp viên ông chủ kia để khách đến chơi tưởng là gái mới”.

“Cháu đã bị đổi chưa?” “Trước cháu làm ở nhà nghỉ X.Q – xã Quỳnh Bảng – huyện Quỳnh Lưu, mới đổi ra Q.P ba tháng thế nhưng thu nhập thấp lắm rồi vì khách quen đã nhàm chán, sắp tới cháu sẽ chủ động xin vào biển Diễn Thành thôi, bạn cháu trong đó cũng có mấy đứa”.

Xe khách đến Yên Lý thì dừng lại nghỉ, tôi mua dăm đốt mía chiêu đãi mấy cô gái rồi làm quen tiếp. Cô gái có tên Hiền (không biết tên thật hay tên bịa?) tự giới thiệu quê ở xã C.P, huyện Quỳ Châu nói: “Ở nhà chán lắm, quanh quẩn chỉ biết làm ít rẫy, xong việc chẳng biết làm gì nữa, trong lúc đó con gái cần rất nhiều thứ tiền, chỉ ít thôi để mua đôi dép, chiếc kẹp tóc, bộ quần áo cũng không có…”.

Tôi ngắt lời cô Hiền: “Bây giờ các Hội Phụ nữ, Hội Thanh niên, người ta tổ chức đứng ra cho các hội viên vay tiền Ngân hàng chính sách xã hội để mở mang ngành nghề, chăn nuôi… sao cháu không vay một ít để tạo việc làm?”.

Hiền cười nhìn tôi như người trên trời rơi xuống: “Bọn cháu đang là thanh niên trong một hộ, nếu có được vay thì bố mẹ mới đủ tư cách, mà bố mẹ vay thì lời lỗ bố mẹ chịu, chứ bọn cháu đâu biết đồng tiền đen bạc thế nào. Mà chú ạ, vay được tiền ngân hàng không dễ, phải là gia đình nổi trội kinh tế hơn kia, nhà cháu nghèo lắm 7 anh chị em…”.

Tôi hỏi : “Sao cháu biết mà đi về biển… để làm kinh tế?” “Cách đây sáu tháng cháu ra xã C.B chơi nhà con bạn thấy nó ăn mặc rất đẹp, tay đeo nhẫn vàng, hỏi nó làm gì mà giàu thế, nó bảo đi làm tiếp viên dưới nhà nghỉ ở biển Diễn Thành và rồi cháu được nó đưa đi theo.

Về biển Diễn Thành ông chủ có tên Tâm đưa đi Vinh rồi đến ở một khách sạn, cháu chỉ uống với ông khách lạ có một tý rượu rồi không biết gì nữa, sáng ra ông khách lạ biến mất còn cháu không có áo quần trên người.

Cháu tắm rửa mặc quần áo thì vừa đúng lúc ông Tâm đến đưa cháu về biển Diễn Thành và trao tay cháu 500 ngàn nói là tiền bán… ấy.

Về nhà nghỉ ông Tâm được ít hôm cháu khiếp quá vì một đêm có 3 – 4 người đến đòi ngủ. Cháu trốn về quê nhưng khổ quá không chịu được thế là cháu lại đi”.

Ăn hết khúc mía cô Hiền chỉ sang cô ngồi bên cạnh: “Con này tên là Quế, người xóm trại Bò, xã Y. H – Quỳnh Hợp, mẹ nó mất, bố nó lấy vợ khác, mình nó nuôi ba em còn ăn học, làm tiếp viên ở biển Quỳnh Bảng nó phải chắt chiu từng tý, không dám ăn tiêu gì…

Ô tô tuýt còi giục khách lên xe, mấy cô gái ở lại để đón xe khác về biển Quỳnh Lưu giơ tay chào tôi.

Đến nơi hoa dạt

Ngồi cùng bàn ở quán cơm bình dân với tôi có một tay xem ra bặm trợn, cạnh hắn lại dựng một chiếc xe máy Minkhơ, tôi đoán hắn đi xe ôm.

Đang uể oải nhai cơm buồn chán vì công việc chẳng suôn sẻ gì thì tay xe ôm nốc hết cốc rượu hỏi tôi “Ông bác có về Quỳnh Bảng nghỉ mát không?”.

Máu tò mò nổi lên, tôi hỏi: “Xuống biển Quỳnh Bảng mấy cây, bao nhiêu tiền?”, “Ông bác cho em một trăm vì xuống đó hơn hai chục cây”. Tôi nhẩm số tiền mình có trong túi rồi liền gật đầu đi “mục sở thị”.

Chẳng mấy chốc: Nhà nghỉ Xuân Quỳnh 1, Xuân Quỳnh 2 đã hiện ra. Anh xe ôm cho xe tiến đến cánh cổng nhà nghỉ chừng 20m, lấy tiền công rồi quay đầu phóng xe như ma đuổi.

Vừa mở cửa ném túi, nằm ịch ra giường thì một cô gái tuổi trạc đôi mươi bước vào: “Chào anh”, rồi ngồi lặng thinh giường đối diện.

Mãi khi tôi lên tiếng hỏi cô mới trả lời: “Tên ạ, Thảo người Quế Phong, xuống đây một tháng rồi, nhớ bố mẹ bạn bè làng bản lắm, muốn về nhà mà chưa đủ tiền. Vì khi đi mẹ bán con lợn được 500 ngàn cho mượn, mua quần áo giày dép, tàu xe hết rồi, mới góp được 300 ngàn còn thiếu 200 nữa mới đủ”.

Nhìn cô gái tuổi chừng con đầu của mình nói năng không đầu, không cuối, tôi thấy một sự xót xa lẫn xấu hổ. Tôi không hỏi cô một lời gì nữa. Cô gái cũng lặng thinh… rồi cô mở cửa uể oải đi ra ngoài. Cánh cửa phòng không khép, gió đẩy đưa kêu lên như một tiếng rên.

Một người bảo vệ của nhà nghỉ X.Q nói: “Nhà khách này bắt đầu đi vào hoạt động giữa mùa hè 2000. Tiếp viên ở đây cao điểm có 10 cô”.

Hỏi “Sao ở đây toàn là gái miền núi mà không có gái miền xuôi?” “Các nhà nghỉ ở đây đều tuyển dụng gái miền núi cả vì họ ăn uống kham khổ được, thu nhập chỉ 300 – 400 ngàn tháng cũng xong, về thu nhập mình chỉ lấy tiền trọ, tiền ăn, còn họ tự điều chỉnh, tất cả đều phụ thuộc vào khách hàng.

Hơn thế bây giờ người ta không thích gái thành thị trơ trẽn, mà chỉ thích  gái miền núi ngơ ngác như con nai rừng. Mốt mới mà”.

Hỏi: “Không sợ các bệnh xã hội sao?”.  “Có bao cao su bảo vệ rồi, hơn thế từng quý có y tế đến kiểm tra sức khỏe. Còn về quản lý hộ khẩu thì… bây giờ là thời bình, người ta cả chứ đâu phải người nước ngoài mà sợ. Tuy nhiên cũng phải có đi có lại với mấy ông chút ít nếu không họ ập vào kiểm tra thì nguy”.

Chợt nhớ đến mấy cô gái trên chuyến xe khách dạo trước tôi hỏi: “ở đây có ai tên Quỳnh, Hiền, Lê người ở Quế Phong, Quỳ Châu, Quỳ Hợp?”.

Ông Kính bảo vệ nói: “Chắc gì tên của các cô đó là thật, anh thử đi nhìn xem”.

Dạo một vòng đến các nhà ngủ của các cô gái. Có giường hai ba cô đang túm lại nói chuyện, có cô đang lăn ra ngủ mê mệt, cũng có cô đang ngồi viết thư… không ai là người quen trên chuyến xe khách, chắc các cô đã chuyện đi vùng biển khác.

Hỏi Thúy quê ở rẻo cao huyện Quế Phong, cô bảo: “Mỗi lần đi khách được 100 ngàn, trừ tiền phòng, điện nước, tiền bảo vệ, giao dịch còn lãi ròng chia đôi, nhà nghỉ một nửa, mình một nửa, khoảng 3-4 chục ngàn”.

“Đã bị bắt lần nào chưa ?”. “Chưa, có ông chủ  nhà nghỉ lo hết”. 

MỚI - NÓNG
Chưa nghỉ lễ đã 'cháy' tour du thuyền vịnh Hạ Long
Chưa nghỉ lễ đã 'cháy' tour du thuyền vịnh Hạ Long
TPO - Những chuyến du thuyền ngắm vịnh Hạ Long đã được đặt kín từ 2-3 tháng trước nên dự báo không đủ sức cung ứng cho dịp 30/4-1/5 cho khách nội địa. Do đó, đại diện một số doanh nghiệp lữ hành chia sẻ rằng liên tục phải từ chối hàng chục cuộc gọi đặt tour này mỗi ngày trong thời gian gần đây.