Những linh hồn phiêu dạt - Kỳ 6: Trở lại Pleiku

Những linh hồn phiêu dạt - Kỳ 6: Trở lại Pleiku
TP - Mọi chuyện đã được lo liệu chu đáo từ trước, nhưng rõ ràng vẫn còn có những trở ngại phải vượt qua.

>> Kỳ 5: Chuyến đi

Homer ở Thái Bình năm 2008: Đưa đồ cúng bên bàn thờ gia đình
Homer ở Thái Bình năm 2008: Đưa đồ cúng bên bàn thờ gia đình.

Tại ga Quy Nhơn, chúng tôi chia làm hai tốp lên hai chiếc xe ô tô: Mấy người Mỹ và nhóm làm phim lên một xe, mấy anh em nhà họ Hoàng lên một xe đi trước đến nghĩa trang Ya Yunpa ở Azaban để thu xếp cho cuộc viếng thăm và cất bốc hài cốt.

Trong lúc đó chúng tôi sẽ đợi ở Pleiku chờ tin của họ. Chúng tôi đi qua miền Trung, để đến nơi mà trước kia Homer trải qua cuộc chiến tranh. Anh không thể nhận ra cả hai nơi, An Khê và Pleiku. Con đường bê tông uốn lượn nối hai thị trấn, ngoắt ngoéo giữa những ngọn núi và xuyên qua đèo, từng là con đường lún bùn đất và lỗ chỗ hố bom mìn vào năm 1969 – nơi anh đã từng chạy xe hết tốc độ, giữa những làn đạn B-40 và những tay bắn tỉa, người phủ lớp bụi đỏ.

Nhưng những dãy núi, những cánh đồng lúa và vùng thôn quê đáng yêu, những đỉnh núi có tán lá rừng bao phủ xuôi về mọi phía... thì vẫn như xưa. Giữa màu xanh ngọc, đất đỏ lộ ra qua những khe hở như vết thương của trái đất.

Anh em nhà họ Hoàng phải đến trước chúng tôi để thu xếp mọi việc và sẽ gọi điện cho chúng tôi tiếp tục đi đến nghĩa trang. Việc bốc cất, như chúng tôi hiểu, phải tiến hành vào ban đêm. Nhưng ngay sau khi xe chúng tôi vượt qua họ trên đường, họ đã dừng lại ở một nhà hàng nhỏ để ăn cơm. Họ đi đứng thế nào để kịp làm mọi thứ đây?” - Doug hỏi.

Anh sắp trở về Mỹ trước chúng tôi một ngày và đang lo chuyện làm thế nào chúng tôi sẽ liên hệ tiếp với nhau. Mối lo lắng của anh là đúng. Tôi không quan tâm về việc liên hệ, nhưng tôi cảm thấy có một sự hối thúc mãnh liệt phải làm việc này, phải thực hiện được việc này. Phải đưa việc này ra khỏi lòng đất. Cả chuyến đi chỉ để hướng về thời điểm đó.

Tôi nhìn Homer. Những điều anh nói về cha mình là câu trả lời cho mối băn khoăn của riêng tôi, rằng chuyến đi này có phải là một việc tốt hay không.

Tại Pleiku, như kế hoạch, chúng tôi dừng lại và chờ điện thoại của anh em nhà họ Hoàng. Cái thị trấn nhỏ bé, ngái ngủ mà Homer nhớ trong đầu nay đã biến thành một thành phố. Rất khó nhận thấy bất cứ dấu vết gì của quá khứ, cả những vụ giết chóc lẫn nét duyên dáng của nó.

Tôi nằm trong màn chống muỗi màu trắng và cố ngủ. Trên các góc trần nhà những cái bóng đèn mắt trâu vẫn sáng vì tôi không thể tìm ra chỗ tắt đèn, nhưng tôi đã quá mệt nên cũng chẳng muốn gọi điện hỏi lễ tân.

Một con thạch sùng hoảng hốt bò lên cao, chỗ bức tường đối diện. Tôi thích thạch sùng. Chúng ăn sâu bọ. Nhưng con này không phải loại thích yên tĩnh. Nó bắt đầu tắc lưỡi với tôi. Có thể nó bảo tôi tắt đèn đi. Ít nhất thì nó cũng không phải là con thạch sùng chết tiệt, tôi nghĩ.

Bọn ta đang làm những điều bọn ta phải làm, tôi nói với con thạch sùng. Nhân vật của nhà văn O’Brien phải nhìn thấy gương mặt của người anh ta đã giết trước khi anh ta có thể để tang cho họ. Ái chà, đồ văn chương khốn kiếp, con thạch sùng nói.

Đừng có mà biến mọi thứ thành tiểu thuyết hết cả nhé. Đây là người đàn ông bằng xương bằng thịt mà mi có thể đang làm cho phát rồ lên, đang lôi xềnh xệch anh ta tới nhìn xuống huyệt mộ. Chết-tiệt.

Tôi trở dậy, đến bên chiếc bàn nhỏ, bật máy tính lên và nghe nhạc. Một con rết nhỏ màu xanh đang tìm đường bò chậm rãi quanh phòng. Tôi ngắm nhìn sự chuyển động kiên nhẫn và vô định của nó trong giây lát.

Tôi viết lại trong nhật ký của mình: Sau hành trình dài bằng tàu hỏa – thất vọng không thể tránh khỏi. Anh em nhà họ Hoàng gọi điện báo rằng họ không được phép bốc hài cốt, đến Azaban muộn, không tìm được ai để nói chuyện.

Những cú điện thoại di động như điên cho nhà ngoại cảm, người cho phép họ nói chuyện với anh Đảm. Hãy giữ máy trong một giây, anh ấy sẽ ở ngay đây. Nghe điện thoại đi, anh Đảm. Chúng tôi đợi ở Pleiku. Hôm nay gánh xiếc đang ở trong thành phố, giọng Dylan hát từ máy tính cá nhân của tôi. Bài Desolation Row. Tôi đánh cuộc là bài ấy.

Nhà quay phim đang chĩa máy quay vào Jessica. Tôi phải nói anh ta tắt máy đi. Hãy nói với anh ta là tôi đã giết người đấy, Homer nói, nét mặt ngây ra bất động.

Tốp làm phim truyền hình nói với Homer là họ muốn đưa anh đến một ngọn đồi và quay cảnh ở đó, coi như là nơi trước đây anh ta bắn chết anh Đảm. Không được, Jessica giận dữ nói. Không được.

Tôi tự hỏi liệu chúng tôi có gặp phải tình huống mà những người bạn hoài nghi của tôi là Khuê và Thái đã đoán trước, nếu không thể tránh khỏi. Mong muốn có một kết thúc tốt đẹp có thể trở thành một bi kịch và tệ hơn, một trò cười.

Kỳ tới: Hai cha con

MỚI - NÓNG