Nữ sinh tầm gửi

Nữ sinh tầm gửi
Khoảng 4 - 5 năm trở lại đây, hiện tượng nữ sinh viên “tầm gửi” ở Hà Nội được nhắc đến ngày càng nhiều. Hầu như trường đại học nào cũng có những nữ sinh viên như vậy.
Nữ sinh tầm gửi ảnh 1
Nữ sinh sống tầm gửi vì tiền

T., một nữ sinh viên, ngay từ năm 1 Trường ĐH KH đã phải đi làm oshin cho một chủ hộ giàu có ở Kim Liên. Gần một năm học trôi đi, bạn bè trong lớp chỉ biết T. phải làm oshin theo ca để mỗi tháng kiếm 300.000 - 400.000 đồng mua sách vở, đóng học phí... Ai cũng thương nhưng chẳng thể giúp được gì. Đùng một cái có tin cô bị bà chủ đánh ghen, vì bà ta phát hiện cô cặp bồ với anh chồng gần 40 tuổi của mình.

Trong khi đó, T. cũng đã có người yêu là sinh viên học cùng trường. Nhưng họ chỉ có tình yêu và cảnh nghèo thôi nên cũng chẳng giúp gì được nhau. Anh chồng rất sợ vợ, còn khai rằng hai bên đã lén lút quan hệ được gần 1 năm, đã từng làm T. có thai, phải lén lút xuống Hải Phòng nạo hút.

Anh ta cũng đã chi thêm cho T. khá nhiều tiền bao hằng tháng chứ không chỉ khoản tiền công giúp việc nhà. Tại sao T. cặp bồ với anh ta là một câu hỏi ngây thơ mà cũng rất khó lý giải.

T. không cần tiền để theo trai đến vũ trường, cô cũng không cần nhu cầu đến quán bar, đi hát karaoke, không cần nhiều quần áo đẹp... và lại càng không cần nhu cầu “có đàn ông”, nhưng cuộc đời nó thường cuốn theo chiều gió.

Sau vụ đó T. và chàng người yêu sinh viên cũng chia tay. T. cũng không đi làm oshin nữa Gần đây, tôi dò la được biết cô lại đang cặp bồ với một gã đàn ông khác.

Nhưng kinh khủng hơn là trường hợp một nữ sinh cặp bồ với ông già đã bằng tuổi ông nội mình! Mới bước vào năm 2 Trường ĐH KT, M. đã bám được một “ông nội” vào tuổi “thất thập cổ lai hi” ở phố Bà Triệu.

Cô “săn” được lão nhờ một lần ngồi nghỉ chân ở hồ Thiền Quang sau cả buổi cắp hồ sơ đi xin làm thêm khắp địa chỉ quen mà không đâu nhận. Lão già hay ra hồ ngồi hóng “gió non”, cứ thấy đàn bà con gái đi qua là vẫy.

Thấy cô ủ rũ, có vẻ “đói tiền”, lão ngồi ghế đá bên cạnh bắt thóp, sau khi trâng trâng ngắm vuốt một hồi liền đánh tiếng sang làm quen. Ban đầu M. cũng nghĩ cô chỉ là bậc con cháu của lão, chuyện trò đối đáp cũng thường tình, nhưng rồi rủ rỉ suốt một buổi, lão tán thế nào mà cô chấp nhận nửa con nuôi nửa vợ hờ của “bố già”. Lão kể: “Tao sống có một mình, nhà cửa thênh thang mà chỉ có mấy con chim làm bạn.

Vợ chồng tao ly thân đã hơn chục năm nay rồi. Mấy đứa con tao cũng toàn đồ thất đức, đứa nào cũng trốn nuôi tao nhưng có mảnh đất trên Phú Thượng chúng nó cứ nhăm nhe về gạ tao ký giấy bán để chia tiền. Chúng nó chưa kịp trở tay tao đã bán dúi bán dụi, đem tiền gửi vào ngân hàng lấy lãi, gần 2 tỉ tao ăn đến già chưa chắc đã hết.

Tao thấy mày cũng ngoan lắm, nếu mày túng thiếu thì về mà ở với tao, chủ yếu mày chăm sóc tao, lo chôn cất nếu tao chết, cứ về hẳn nhà tao mà ở, đồ đạc ở đấy tha hồ mà dùng”.

M. như đứa ăn mày mò được mật mã kho gạo, nghĩ bụng “kể cả làm vợ lão cũng có sao, lão già khọm rồi còn quờ quạng được gì nữa”, rồi chuyển hẳn sách vở đến nhà lão ở. Ở với nhau rồi mới thực tin bố già giàu thật, có nhiều tiền thật.

Trong mơ hồ M. đã ước làm sao được giàu như lão! Cô ở với lão cũng chẳng phải làm lụng gì. Cơm nước, lau nhà, đổ rác đã có chị oshin làm theo ca. Thi thoảng “bố già” bắt phải đấm lưng, tẩm quất.

Một đêm lòng buồn bực, chẳng hiểu nổi hứng thế nào bố già “xơi tái” cô. Bố già hỉ hê cho là cô đã bị vào tròng, nhưng M. cũng hỉ hê nghĩ chính lão đã mắc bẫy mình.

Một hôm cô nghĩ ra kế giục lão ra phường làm giấy đăng ký kết hôn, không cần phải cưới cheo, để chính thức được thừa kế tài sản khi lão chết hoặc cần thì ly dị ngay cũng chiếm được nửa tài sản. Nhưng lão cũng cáo, bảo “tao ngần này tuổi, râu bạc như lông mà còn ra đấy làm giấy cưới vợ người ta bảo tao điên hả”.

Cô đành chuyển cách yêu chiều lão để moi được nhiều tiền chi tiêu các khoản: đóng học phí, sắm áo quần, uốn tóc, sơn sửa móng tay, tắm trắng, một chút gửi về cho mẹ và còn nuôi cả giai nữa...

Thế nên cuộc đời bi kịch lại càng nảy sinh bi kịch. Có chút nhan sắc, M. lại cặp bồ với một gã đàn ông hơn cô 12 tuổi, chuyên buôn lậu hàng điện tử từ Lạng Sơn về Hà Nội. Cứ tối đến lão lại thấy cô son phấn rồi tha thướt ra khỏi nhà. M. dối rằng “em đi học thêm ngoại ngữ”.

Mấy lần lão ra cửa sổ ngó xuống đều thấy một gã trai ngoài 30 tuổi đứng đợi M. Đêm nào cũng bị lão đay nghiến, xỉ vả M. cũng tính chuồn, nhưng lại nghĩ so với bố già này, gã bạn trai cô mới quen chỉ là tép riu lại ki bo nên cô cứ bám.

Cũng thân “tầm gửi” nhưng nhiều nữ sinh còn chịu nhục hơn cả nô hầu thời xưa. Một nữ sinh tên L., học năm 2 Trường ĐH NT, cặp bồ với một gã trung niên ngoài 30 tuổi, làm chủ ba cửa hiệu kinh doanh điện thoại di động cũ. Mặc dù chưa vợ nhưng anh ta nói thẳng với cô rằng anh ta không có ý nghĩ lấy cô làm vợ.

Cứ mỗi lần L. ỏn ẻn xin tiền, gã lại lôi tổ sư, cha mẹ cô ra chửi. Lần nào vào ký túc xá đón cô, thấy một số sinh viên trai trẻ thập thò đến phòng tặng hoa gửi quà, hắn cũng lôi L. đến một quán bar tra nã như điều tra viên hỏi cung tội phạm, nhưng L. vẫn không trốn chạy được vì cô còn nợ tiền gã, phải trả lại thì gã mới cho “phóng sinh”.

Nữ sinh viên T.Tr. thì “ký sinh” vào một gã trung niên đã có vợ và hai con sống tận Hải Phòng, hiện đang làm kiến trúc sư tại Hà Nội. Khi tán tỉnh cô, gã sắm cho cô rất nhiều đồ quí, đắt tiền: nhẫn vàng, bóp, váy, kem, son, túi, xắc, vòng cổ, hoa tai, áo choàng lông...

Tuy nhiên, chỉ yêu nhau được vài tháng, sau khi đã xơi tái “một tòa thiên nhiên” thì gã tỉnh queo lột lại tất cả vật dụng mà gã tặng cô rồi “chuyển nhượng” cho tay bạn, đương khi T.Tr. đang nóng tiền đóng học phí vì không đóng thì nhà trường cho nghỉ thi.

Đến lượt gã này bẻ hoa vặt nhụy chán lại “chuyển nhượng” tiếp cho một gã bạn buôn xe máy ở Bà Triệu mà T.Tr. cũng đành phải buông xuôi dòng đời vì đối với cô đó là cách duy nhất để sinh tồn!

“Nữ sinh viên bây giờ thực dụng lắm. Muốn quen thì phải có cái gì cho mấy em. Muốn yêu thì phải có quà đặc biệt. Yêu suông chẳng được đâu” - H., 29 tuổi, nhân viên của một công ty thuê trụ sở trên tòa nhà xanh HITC, nói.

H. đã có vợ thế nhưng vẫn săn được một nữ sinh viên năm 3 Trường ĐH Sư phạm Hà Nội. Cô biết H. đã có vợ nhưng vẫn yêu vì H. thoáng tay cung cấp cho cô nhiều thứ đúng lúc.

Cô công khai với cả phòng ký túc xá: “Anh H. chỉ là bồ tao thôi, anh đã có vợ”. Thi thoảng H. cũng ra vẻ nhân văn, bảo: “Anh thật có lỗi với em. Anh ăn nằm với em như vậy mà lại không thể lấy em được, không biết rồi đây em ra sao?”. Cô thản nhiên: “Anh thương em anh cứ cho em thêm tiền chi tiêu là được”.

Hiện tượng sinh viên “tầm gửi” khiến tôi giật thót hơn khi được biết hiện ở Hà Nội còn xuất hiện cả những “đường dây môi giới cặp bồ sinh viên”, “đường dây tầm gửi”, hay phải nói đúng hơn sinh viên “tầm gửi” đang ngày càng chuyên nghiệp hơn...

Nói môi giới cho tiện gọi, thực tế thì không phải bỏ ra khoản phí nào, được thực hiện giữa các nhóm bạn, mối quen, huynh đệ với nhau.

Theo cách đó, cùng một lúc tôi nhận được lời giúp đỡ từ hai người bạn khi họ tiết lộ hiện trong danh bạ điện thoại của họ có cả tá sinh viên Trường Múa, Trường Sân khấu điện ảnh, Trường cao đẳng Nghệ thuật quân đội, Trường ĐH Ngoại thương, Trường ĐH Luật Hà Nội... có nhu cầu “ký gửi”, “miễn là ông tỏ ra chịu chơi, quần áo, xe cộ, ví tiền, điện thoại... trông mốt, phong lưu một tí, nhưng quan trọng hơn là phải chịu chi một tí”.

Một người bạn khác hứa hẹn sẽ dẫn đường mở lối nếu tôi có nhu cầu nuôi “tầm gửi” vì hiện anh ta đang nai lưng nuôi tới 4 - 5 “con” (tức nữ sinh tầm gửi, cách gọi của anh ta).

Thật éo le khi xã hội ngày càng xuất hiện những biến động tâm lý mới. Những năm đầu thập niên 1990, ám ảnh nhất của sinh viên chúng tôi khi bước chân vào giảng đường đại học là cảnh những nữ sinh viên tự tử vì tình - hình ảnh dễ bắt gặp và day dứt là nữ sinh treo cổ lên móc trần, uống thuốc độc, nhảy hồ... khi bị người yêu ngoại tình, ruồng bỏ, “chạy bụng”...

Những nữ sinh đó đã sống si tình, coi tình yêu là tặng phẩm thiêng liêng, không chấp nhận giả dối và phản bội. Nay thì có nhiều nữ sinh sẵn sàng bán rẻ phẩm tiết, tình yêu non tơ của mình để nuôi thân, bất cần “đối tác” trao tình gửi phận là ai, chỉ cần anh ta, ông ta chi trả nhiều tiền.

Trong con mắt nhiều người, giảng đường đại học là nơi thật lý tưởng, nhưng phía sau các giảng đường lại tồn tại một tiểu xã hội vô cùng đa dạng thì không phải ai cũng biết được.

Hầu như trong mùa khai giảng năm nào Trường ĐH Khoa học Xã hội & Nhân vă (ĐH Quốc gia Hà Nội) cũng mời một số cán bộ quản lý an ninh trật tự xã hội ở Hà Nội vào nói chuyện chuyên đề cho tân sinh viên, như một cách để nhắc nhở và giáo dục các tân sinh viên chuẩn bị hành trang tinh thần, phẩm chất cần thiết đặng có thể đi suốt 4 - 5 năm đại học.

Mỗi lần nói chuyện, họ lại không thể không dẫn ra những trường hợp sinh viên cặp bồ với người già, sinh viên “tầm gửi” và những kết cục đau thương để giáo huấn lứa sinh viên mới đừng mắc phải vết xe đổ. Nhưng kỳ thực cuộc đời chẳng biết đâu mà lần...

Theo Tản Sơn
Tuổi Trẻ

MỚI - NÓNG