Săn lùng chúa sơn lâm

Săn lùng chúa sơn lâm
Đầu năm 2005, chúng tôi lại được ăn thịt hổ ở Mường Sủi, trên đường từ Phôn Xa Vẳn đi Viêng Chăn. Ăn món thịt hổ nấu súp, một trong hai chúng tôi nhai phải ba cục chì to như đầu ngón tay út.
Săn lùng chúa sơn lâm ảnh 1
Da hổ đang được coi là vật trang trí thời thượng...

Té ra dân bản bắn hổ bằng súng kíp, tự chế đạn bằng thuốc nổ và rất nhiều viên chì nhồi vào trong. Có con khi đem bán bị rách nát thân thể do trúng mìn. Năm ngoái một con hổ ở Lào bị trúng mìn văng mất một chân trước và lồng ngực bị xé toang, bán không được giá.

Một tay buôn hổ ở Vinh thao thao về hổ, từ phân bố, sinh cảnh, đặc điểm nhận biết xương hổ, cách phân biệt với các loại xương giả hổ. Hắn nói trên thế giới hổ có mặt ở Siberia xa xôi cho đến vườn quốc gia Pù Mát cách nơi hắn và chúng tôi ngồi nhậu 130 km. Hắn nói hổ ở Việt Nam hiện có khắp các khu rừng phía Tây, từ Bình Phước tới Điện Biên (?)

Mỗi khi phát hiện dấu hiệu có hổ, thợ săn không để cho nó thoát! Thậm chí tay chân của hắn còn thường xuyên theo dõi báo chí để có thông tin về hổ rồi báo cáo với hắn để hắn đặt hàng cho thợ săn vùng vừa phát hiện có hổ!

Phát hiện ra vùng rừng có hổ, thợ săn dùng gia súc hay khỉ để nhử. Con hổ mới phát hiện ở Phong Điền, Thừa Thiên – Huế, theo hắn, “chẳng chóng thì chầy cũng sẽ vô nồi nấu cao”.

Đường dây mua bán hổ xuyên quốc gia mà trạm trung chuyển lớn nhất là Nghệ An không phải mới hình thành. Theo một số nguồn thạo tin, đường dây có khoảng 5 năm nay. Nguồn hổ chủ yếu từ Lào và Miến Điện về Vinh qua cửa khẩu Cầu Treo ( Hà Tĩnh) và cửa khẩu Nậm Cắn ( Nghệ An).

Việt Nam cũng chỉ là trạm trung chuyển bởi đích cuối cùng thường là Trung Quốc, thị trường được các nhà bảo tồn thế giới mệnh danh là chiếc cối xay thịt ĐVHD khổng lổ.

Từ Miến Điện qua  Lào rồi về Việt Nam có nhiều con đường rất thuận tiện cho việc vận chuyển và hầu như không gặp bất kỳ rắc rối nào trên đường đi, trừ việc qua cửa khẩu.

Nhưng bọn buôn hổ có nhiều mưu ma chước quỷ để lọt qua cửa khẩu an toàn. Từ Miến Điện, hổ được đưa qua Lào bằng hàng trăm con đường lắt léo trong rừng.

Từ Lào về Việt Nam có nhiều cách. Hoặc từ Phong Sa Lỳ qua Điện Biên. Hoặc từ Bó Kẹo, U Đôm Xay, Luông Nậm Thà, Xay Nha Bu Ly, Luông Pha Băng, hay Hủa Phăn qua Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Trị v.v...

Nhiều khách hàng sợ bị lừa nên chỉ muốn mua hổ nguyên con (mổ bụng bỏ nội tạng). Chúng phải mổ xác hổ để vứt bỏ nội tạng vì những thứ đó không ai mua và có thể làm cho xác hổ mau thối rữa, bốc mùi khi vận chuyển.

Những con hổ bị mổ bụng vứt hết nội tạng cũng là con đường vận chuyển ma túy từ Lào sang Việt Nam. Dĩ nhiên là tiền lót đường phải nhiều, phải có bảo kê.

Đem được nguyên con từ rừng về tận nhà, khách mê nhất. Không đem được nguyên con khi cảm thấy không an toàn, phải mổ bụng bỏ nội tạng rồi chặt làm năm phần gồm đầu và tứ chi. Chia phần ra để vận chuyển cho dễ nhưng phải đảm bảo giữ được da. Khi đủ các bộ phận tại nơi tập kết mới ráp lại. Đến lúc đó, khách mới trả tiền.

Cũng có kẻ chở hổ đến gần biên giới rồi thuê người dân tộc khiêng nguyên con băng rừng lội suối qua Việt Nam sau đó dùng xe đông lạnh để chở về Vinh.

Cách khác là róc xương đem bán. Cách này chỉ có thể bán được cho những người “sành điệu” – có thể nhận biết được xương hổ thật hay giả. Dĩ nhiên, giá rẻ hơn nguyên con.

Mấy năm qua, Quỹ Quốc tế Bảo tồn thiên nhiên (WWF) và Cục kiểm lâm Việt Nam (FPD) tiến hành thử nghiệm một chương trình giám sát hổ và con mồi.

Kết quả ban đầu cho thấy miền Trung dãy Trường Sơn là vùng rộng lớn các khu rừng nhiệt đới ẩm thường xanh có thể còn hổ.

Một chương trình giám sát thử nghiệm được tiến hành trên cơ sở các cuộc phỏng vấn chuẩn bị trước về hổ, con mồi, mối đe dọa và xung đột người - hổ. Theo một ước tính, hổ ở Việt Nam hiện còn khoảng 100 con.

Người ta ưa thích nhất là xương hổ để nấu cao. Trong xương, xương chi trước là quý nhất. Không có xương đó (hay bộ xương thiếu vài chi tiết), nồi cao coi như kém giá trị.

Sau xương mới đến tấm da, dương vật,và nanh vuốt. Muốn có cao hổ cốt giá rẻ, một số người hùn tiền sang Lào mua hổ, thuê người nấu cao bên Lào để khỏi tốn phí tổn vận chuyển về Việt Nam.

Vận chuyển xương hổ từ rừng về thành phố hay từ Lào qua biên giới về Việt Nam cũng rất kỳ công mặc dù, so với vận chuyển nguyên con, vẫn là cách vận chuyển đơn giản nhất.

Thường bọn buôn lậu ít khi đưa nguyên bộ xương đi một lúc. Chúng cũng chia ra nhiều phần. Sau khi “tề tựu” đầy đủ, chúng cũng ghép bộ xương lại cho khách xem rồi mới ra giá. Có khi chúng xẻ thịt, róc lấy xương, vừa làm vừa quay video và chụp ảnh, cho khách mua xương xem để làm tin.

Những kẻ không ưa mạo hiểm, muốn có cao hổ giá rẻ thì “cài cắm” đệ tử ở Lào. Khi có hàng, họ báo tin cho chủ sang và thuê một người biết nấu cao.

Đối tượng được chọn là dược sỹ nghỉ hưu, trả thù lao hậu hỹ, tháp tùng sang Lào để thổi lò bát quái nấu cao. Xong việc, cho cao hổ sấy khô vào cặp, thản nhiên phóng xe hơi đến cửa khẩu làm thủ tục về Việt Nam.

Nếu nhân viên hải quan hay bộ đội biên phòng hỏi, câu trả lời là “Mua cao khỉ về ngâm rượu”. Nếu hoài nghi, căn vặn, chúng có nhiều “bùa phép” để hóa giải.

Khi có tiền mua hổ, người ta có đủ mưu ma chước quỷ để giải quyết vấn đề dù rắc rối mấy. Muốn an toàn hơn, cách cửa khẩu vài km, họ cho đệ tử xuống xe băng rừng qua biên giới. Làm xong thủ tục nhập cảnh, ông chủ đón đệ tử ở đất Việt Nam.

“To và cồng kềnh như tivi và tủ lạnh còn đưa lậu qua biên giới được, bộ xương hổ hay vài kg cao chỉ là chuyện vặt”, gã buôn hổ ở Vinh phẩy tay.

Theo gã, nhận biết xương hổ có nhiều cách. Khi hổ còn nguyên thân và da thì quá đơn giản để nhận biết. Nhưng vẫn có những người bị lừa vì không phân biệt được báo hoa mai và hổ.

Báo hoa mai nhỏ hơn hổ, con trưởng thành chỉ 60 – 70 kg ( hổ nặng 150 – 250 kg), lông không có vằn vện (sọc ngang) mà là những đốm màu đen hình hoa mai.

Còn báo gấm quá nhỏ so với hổ, trọng lượng không quá 30 kg, có vân lớn ở lưng chứ không hề có vằn vện. Thế mà vẫn có người bị lừa là hổ non!

(Còn nữa)

MỚI - NÓNG